Friday, September 25, 2009


Một câu chuyện cảm động.

Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thompson đang dạy tai trường tiểu học của một thị trấn nhỏ tại Hoa Kỳ. vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp 5, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu thương tất cả các học sinh như nhau. Nhưng thực ra cô biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô đã nhìn thấy cậu học sinh Teddy Stoddard ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái cô đã từng biết Teddy và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, còn người ngợm thì lại quá bẩn thỉu. "Teddy trông thật khó ưa".
Chẳng những thế, cô thompson còn dùng cây bút đỏ vạch một chữ thập rõ đậm vào hồ sơ cá nhân của Teddy và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài (chữ F là hạng kém). Ở trường này, vào đầu năm học mỗi giáo viên đều phải xem thành tích học tập của từng học sinh trong lớp mình chủ nhiệm.
Cô Thompson đã nhét hồ sơ cá nhân của Teddy đến cuối cùng mới mở ra xem, và cô rất ngạc nhiên về những điều đọc được. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 đã nhận xét Teddy như sau: "Teddy là một đứa trẻ thông minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan... Em là nguồn vui cho người chung quanh". Cô giáo lớp 2 nhận xét: "Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu quý nhưng có chút vấn đề vì mẹ em ốm nặng và cuộc sống gia đình thật sự là một cuộc chiến đấu". Giáo viên lớp 3 ghi: "Cái chết của người mẹ đã tác động mạnh đến Teddy. Em đã cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái và đời sống gia đình sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ".
Giáo viên chủ nhiệm lớp 5 nhận xét: "Teddy tỏ ra lãnh đạm và không tỏ ra thích thú trong học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp".
Đọc đến đây, cô Thompson chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô còn thấy áy náy hơn khi đến lễ Giáng sinh, tất cả học sinh trong lớp đem tặng cô những món quà gói giấy màu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Teddy. Em đem tặng cô một gói quà bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói hàng của tiệm tạp hóa. Cô Thompson cảm thấy đau lòng khi mở gói quà ấy ra trước mặt cả lớp. Một vài học sinh đã bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc vòng giả kim cương cũ đã sút mất vài hột đá và một chai nước hoa chỉ còn lại một ít. Nhưng cô đã dập tắt những tiếng cười nhạo kia khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay và xịt một ít nước hoa trong chai lên cổ tay. Hôm đó Teddy đã nán lại cho đến cuối giờ để nói với cô: "Thưa cô, hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa". Sau khi đứa bé ra về, cô Thompson đã ngồi khóc cả giờ đồng hồ. Và chính từ hôm đó, ngoài dạy học cô còn lưu tâm chăm sóc cho Teddy hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm, tinh thần Teddy dường như phấn chấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối năm học, Teddy đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với phát biểu của mình vào đầu năm học, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Teddy là học trò cưng nhất của cô.
Một năm sau, cô tìm thấy một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Teddy viết: "Cô là cô giáo tuyệt vời nhất trong đời em". Sáu năm sau, cô lại nhận được một bức thư ngắn từ Teddy. Cậu cho biết đã tốt nghiệp trung học, đứng hạng ba trong lớp và "Cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em". Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư nữa. Teddy cho biết dù hoàn cảnh rất khó khăn khiến cho cậu có lúc cảm thấy bế tắc, cậu vẫn quyết tốt nghiệp đại học với hạng xuất sắc nhất, nhưng "Cô vẫn luôn là cô giáo tuyệt vời mà em yêu quý nhất trong đời". Rồi bốn năm sau nữa cô nhận được bức thư trong đó Teddy báo tin cho biết cậu đã đậu tiến sĩ và quyết định học thêm lên. "Cô vẫn là người thầy tuyệt nhất của đời em", nhưng lúc này tên cậu đã dài hơn. Bức thư ký tên Theodore F. Stoddard - giáo sư tiến sĩ.
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô Thompson. Teddy kể cậu đã gặp một cô gái và cậu sẽ cưới cô ta. Cậu giải thích vì cha cậu đã mất cách đây vài năm nên cậu mong cô Thompson sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở vị trí vốn thường được dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán xem việc gì đã xảy ra? Ngày đó, cô đeo chiếc vòng kim cương giả bị rớt hột mà Teddy đã tặng cô năm xưa, xức thứ nước hoa mà Teddy nói mẹ cậu đã dùng vào kỳ Giáng sinh cuối cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Stoddard thì thầm vào tai cô Thompson: "Cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì đã làm cho em cảm thấy mình quan trọng và cho em niềm tin rằng mình sẽ tiến bộ". Cô Thompson vừa khóc vừa nói nhỏ với cậu: "Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô được gặp em".
Khuyết danh

Sunday, September 20, 2009


NGỌC HUỆ TRONG TIỆM ĂN CỦA ĐỒNG HƯƠNG BIÊN HÒA Ở THỦ PHỦ SACRAMENTO .( 12/9/09)



NGỌC HUỆ ĐANG CÙNG ĐÁM ĐÔNG DU KHÁCH NGHE LỜI GIỚI THIỆU VỀ DINH THỐNG ĐỐC CALIFORNIA .( 12/9/09)




BÊN CẠNH LÀ HÌNH TRONG NỘI SÃNH DINH ( CHỤP TRÊN NÓC SÃNH)

NGỌC HUỆ VỚi CHỊ TƯ HUỆ TRƯỚC GÓC PHẢI TIỀN ĐÌNH DINH THỐNG ĐỐC CALIFORNIA .

NGỌC HUỆ TRÔNG CHỜ AI GIỮA SACRAMENTO SHOPPING CENTER ?






NGỌC HUỆ MỘT MÌNH BÊN TRONG DINH THỐNG ĐỐC CALIFORNIA (12/9/09)

Friday, September 18, 2009




NGỌC HUỆ TRƯỚC TIỀN ĐÌNH CALIFORNIA CAPITAL.


( SACRAMETO / 12/9/09)


ẢNH CHỤP TIÊU BIỂU CHO NGƯỜI MẪU và CẢNH VẬT TRONG MỘT GIÂY BẤM MÁY ĐÚNG LÚC NÊN DỄ THƯƠNG VÔ CÙNG)



ĐÔI BẠN HUỆ và MỸ ( SACRAMENTO/12/9/09)















NGỌC HUỆ VỚI BẠN BÈ ( CHỊ 4 HUỆ, ANH HỒNG, CHỊ MAI HOA, và MỸ,





NGÀY 12/9/09 Ở THỦ PHỦ SACRAMENTO, CA)

NGỌC HUỆ Ở TIỆM ĂN ( PHỞ THỊNH/ NGƯỜI GỐC BIÊN HÒA)




























NGỌC HUỆ Ở CALIFORNIA CAPITAL ( SACRAMENTO/ngày 12 tháng 9 năm 2009)

Tuesday, September 15, 2009

7 GIÂY VỚI NGỌC HUỆ / SACRAMENTO OLD TOWN/
( SITDAU!)

Sunday, September 13, 2009

8 GIÂY CỦA NGỌC HUỆ, MỸ và MAI HOA Ở SACRAMENTO OLD TOWN.
12 GIÂY TIẾP THEO CỦA HUỆ .
10 GIÂY CỦA HUỆ ( SACRAMENTO OLD TOWN) .

Tuesday, September 8, 2009


VULAN 2009!!!


Mua VU LAN nam nay minh cam thay vui hon moi nam !!!Minh cung khong biet tai sao???chi biet la... minh ban ron hon moi nam!!!...khong phai ban ron vi lam viec nhieu!!!...ma ....ban ron vi ...mo mail nhieu hon!!!nhat la nam nay duoc xem nhieu bai tho ve ME cua Tran Kieu Bac qua hay!!!That Tuyet voi!!!...cung nhu duoc nghe nhung giong ngam tho ve ME ...lam long minh cam thay bui ngui xuc dong ...khi nho lai nhung ngay con tho au ben canh me hien cua minh!!!Minh khong biet noi gi hon la xin tran trong va vo cung biet on tac gia da sang tac nhung ang THO BAT HU ve ME ...de luon nhac nho nguoi moi nguoi luon nho ve ME cua minh!!!






THẦY CÔ, ANH CHỊ, BẠN BÈ



GẶP NHAU MỘT CHÚT CŨNG NGHE ẤM LÒNG



CÀ RI , GIÒ CHẢ, BÁNH PHỒNG



NGỒI GẦN, ĐỨNG CẠNH VÀ CHUNG TÂM TÌNH.









NGỌC HUỆ và BẠN BÈ TRONG BUỔI ĐÓN TIẾP THẦY HOAN (USA)

NGỌC HUỆ và QUẢ DƯA HẤU ĐẦU MÙA (2009)

Thursday, September 3, 2009

MẸ MẠNH TỬ DẠY CON
Trần Ngọc Thảo

--- o0o ---

Thuở nhỏ gia đình Mạnh nghèo khó, hai mẹ con lây lất sống ở những ngôi nhà mồ của nghĩa địa. Thấy người ta đào, chôn, lăn, khóc... Mạnh cũng bắt chước làm theo. Mẹ Mạnh thấy thế rất lo ngại, bà thầm nghĩ :
- "Chỗ này không phải là chỗ cho con ta ở".
Rồi lập tức bà dọn đồ đạc ra chợ ở. Mạnh thấy người cân bán mậu dịch đổi chác, cũng bắt chước làm theo. Mẹ thấy vậy càng lo ngại hơn nhiều, bà lại nghĩ:
- "Chỗ này cũng không phải là chỗ cho con ta ở."
Rồi tiếp tục bà dọn đồ đạc đến cạnh trường học ở. Lần này bà rất hài lòng vì từ khi về đấy Mạnh bắt chước học hành chăm chỉ. Bà vui vẻ nghĩ :
- "Đây mới là chỗ đáng cho con ta ở vậy!"
Một hôm thấy nhàhàng xóm giết lợn, Mạnh hỏi mẹ :
- Thưa mẹ, người ta giết lợn làm gì thế ?
- Để cho con ăn đấy. Bà lỡ miệng nói đùa.
Nói xong bà chợt nhớ là mình đã lỡ lời. Bà nghĩ :"Con ta thơ ấu, tri thức mới mở mang mà ta nói dối nó, thì chẳng ra ta dạy nó nói dối hay sao ?". Đoạn bà đi mua thịt lợn mà cho con ăn thật.
Lại một hôm khác, trong lúc bà đang dệt cửi, xa trông thấy con trốn học về nhà, bà buồn giận kêu Mạnh đến gần, lập tức cầm dao chặt đứt tấm vải đang dệt rồi mắng :
- Con đang đi học mà bỏ học thì cũng như mẹ đang dệt vải mà chặt đứt vải vậy.
Mạnh nghe mẹ dạy, cảm động sa nước mắt, và kể từ hôm ấy Mạnh học tập chuyên cần hơn trước gấp bội, nhờ đó Mạnh luôn là học sinh xuất sắc của lớp và về sau Mạnh trở thành bậc đại hiền minh triết.
(Liệt Nữ truyện) LỜI BÀN:
Các bạn thân mến !
Giáo dục con theo kiểu của Mẹ Mạnh Tử thì Mạnh Tử không trở thành bậc hiền triết sao được. Thấy chỗ ở không thích hợp, lập tức dời đến nơi khác, đến nơi khác vẫn chưa thích hợp lại dời đến nơi khác nữa. Đến khi dời nhà cạnh trường bà mới thật sự hài lòng, vì sống ở đấy, Mạnh Tử sẽ bắt chước chúng bạn năng nổ chăm chỉ học hành mà trở thành người hữu dụng.
Cách giáo dục đó chúng ta thấy nổi bật ba ưu điểm :
1/ - Chọn môi trường sống thích hợp với trẻ mà Đức Phật ta đã dạy là :"Phải ở những nơi đáng ở", cốt để tránh những ảnh hưởng xấu từ môi trường, từ ngoại tại đem lại, bởi vì "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng".
2/ - Gieo vào tiềm thức trẻ những đức tánh không phỉnh phờ, chân thật để tạo cho trẻ một nếp sống đạo đức sau này.
3/ - Ám thị vào trí não trẻ tinh thần cần cù, chăm chỉ, siêng năng, không biếng nhác để giúp trẻ có một thái độ kiên trì nhẫn nại, khắc phục khó khăn gian khổ.
Nói chung, cha mẹ phải dạy con từ thuở nhỏ "Dạy con từ thuở còn thơ" để con cái quen dần với những thói quen tốt mà trở thành những người đức hạnh sau này.