Thursday, August 22, 2013


Thưởng ngoạn 16 loài hoa đẹp nhất thế giới

Linh lan tượng trưng cho hạnh phúc tìm lại, tigôn mang trong mình một nỗi đau chia ly trong khi cẩm tú cầu lại thơ ngây và tinh khiết đến nao lòng.
1. Canna - hoa huệ tây
canna-481693-1372605122_500x0.jpg
Sở hữu vẻ đẹp căng tràn sức sống với nhiều màu sắc sặc sỡ như màu đỏ và cam, Canna - loài hoa thường nở vào đầu mùa hạ sẽ luôn khiến bạn phải mê mẩn khi vô tình nhìn thấy vẻ đẹp lộng lẫy của nó. Đây là loài hoa được yêu chuộng từ thời Nữ hoàng Anh Victoria hồi thế kỷ 19 đấy teen ạ. Ở Việt Nam, Canna thường được gọi là hoa huệ tây hay hoa chuối cảnh đó.
2. Cherry Blossom - hoa anh đào
cherry-blossom-408316-1372605122_500x0.j
Sắc hồng phớt hay trắng tinh khôi của loài hoa gắn liền với hình ảnh đất nước mặt trời mọc, Nhật Bản, luôn đủ sức quyến rũ, lôi cuốn bạn kể cả khi chúng nở bung trên cành khi tiết trời vào xuân hay nhẹ nhàng, mơn man trên lối nhỏ. Loài hoa đáng yêu này gần giống với hoa đào của Việt Nam mình ý teen nhỉ!
3. Hoa Colorado Columbine
colorado-columbine-889784-1372605122_500
Chỉ tìm thấy ở vùng núi cao lộng gió Rocky ở Mỹ, loài hoa nhỏ xinh mang sắc tím, xanh, có đôi khi là sắc vàng cam rực lửa này chính là “vòng nguyệt quế” dành cho ngôi vị quán quân trong cuộc chinh phục đỉnh núi Rocky cao hơn 4000m ở Mỹ mỗi khi hè đến đấy, teen biết hem?
4. Hydrangea - cẩm tú cầu
hydrangea-950250-1372605122_500x0.jpg
Được coi là loài hoa mang trong mình vẻ đẹp tinh khiết, mộc mạc đến thơ ngây, cẩm tú cầu thường được các cô dâu chọn làm đóa hoa hạnh phúc và may mắn trong ngày quan trọng nhất của cuộc đời. Loài hoa chỉ nở vào mùa thu này trông thật quyến rũ với những cánh hoa mềm mại, mỏng manh, sắc xanh pha trắng hay hồng, đẹp quá đi thôi!
5. Lily of the Valley - hoa linh lan
lily-of-the-valley-909943-1372605123_500
Linh lan hay lan chuông, loài hoa chỉ khoe sắc hương khi tiết trời vào xuân được coi là loài tượng trưng cho hạnh phúc tìm lại. Ở phương Tây, Lan chuông còn có tên là May Lily và Our Lady’s Tears vì người ta cho rằng chúng mọc lên từ những giọt nước mắt của Đức Mẹ dưới chân Thánh giá đó teen.
6. Calla Lily - hoa thủy vu
calla-lily-795978-1372605123_500x0.jpg
Đằng sau vẻ lộng lẫy và ấn tượng, loài hoa thuộc họ Zantedeschia thường thấy tại các bữa tiệc cưới lại là “nữ hoàng sát thủ” bởi lượng độc tố đủ mạnh của nó có thể giết hại vật nuôi và trẻ em nếu ăn phải. Vậy nên chúng mình chỉ nên thưởng thức chúng từ xa thôi nha ^^
7. Black Eyed Susan - Hoa cúc susan mắt đen
black-eyed-susan-646513-1372605123_500x0
Sự tưởng phản thú vị giữa hai gam màu nóng của cánh hoa vàng và nhụy đen nhung bí ẩn, loài hoa cúc dại mang tên Susan được rất nhiều gia đình Mỹ ưa trồng trong các khu vườn nhỏ xinh của họ. Không những thế, cúc susan còn mang tên vị cocktail “hạng nặng” rất được dân đua ngựa ưa chuộng đó.
8. Bleeding Heart - hoa tigôn
bleeding-heart-128565-1372605123_500x0.j
Nếu Linh Lan tượng trưng cho hạnh phúc tìm lại thì tigôn lại mang trong mình một nỗi đau chia ly. Được miêu tả như “Trái tim rỉ máu”, loài hoa này gắn liền với truyền thuyết đầy xúc động về thành phố Athens (Hy Lạp) và cũng là loài hoa đi vào nhiều tác phẩm thi ca lãng mạn ở Việt Nam. Hoa tigôn, loài hoa mang lại cho con người nhiều cảm xúc này thường chỉ xuất hiện từ tháng 4 đến tháng 6 với những sắc hồng, trắng, đỏ.
9. Blue Bells
blue-bells-315100-1372605124_500x0.jpg
Cứ mỗi độ xuân về, trên khắp các khu rừng xanh mướt ở Châu Âu, sắc xanh đến tím biếc của loài hoa được tin là lấy theo tên của một thi sĩ lãng mạn hồi thế kỷ 19 lại đua nhau khoe sắc. Rừng Bluebells khiêm nhường dưới tán cây rừng khiến ta khắc khoải một niềm nhớ mong, một nỗi niềm hoài cổ không nguôi.
10. Lantana - Hoa bông ổi
lantana-924777-1372605125_500x0.jpg
Còn được biết đến với tên gọi hoa ngũ sắc, trâm ổi, tứ quý hay mã anh đơn, loài hoa cực kỳ quen thuộc với người Việt mình lại nằm trong danh sách những loài hoa đẹp nhất thế giới này. Nếu nhìn kỹ, đóa hoa hình cầu với nhiều sắc màu tươi sáng như vàng, cam, tím, đỏ hay trắng tinh khôi cũng quyến rũ không kém các “liền anh, liền chị” ở trên đâu teen nhỉ !
11. Hoa hồng
hoa-hong-171083-1372605125_500x0.jpg
Hẳn teen mình chẳng còn xa lạ với loài hoa hội tụ cả sắc lẫn hương đầy kiêu sa mà vô cùng lãng mạn này đúng hem? Quả thật nó rất xứng với ngôi vị số 1 cho biểu tượng của tình yêu đôi lứa.
12. Oriental Poppy – hoa anh túc 
oriental-poppy-646806-1372605125_500x0.j
Anh túc - loài hoa gắn với một truyền thuyết cổ xưa ở Hy Lạp - mang trong mình vẻ đẹp rực rỡ với cánh hoa mỏng manh như tan trong gió thu này luôn có thể khiến bạn siêu lòng và điêu đứng cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Vì thế, chúng mình đừng dại dột mà “măm măm” chúng nhé, nghiện như chơi đấy nha.
13. Mussaenda erythrophylla – Hoa Bướm hồng
mussaenda-erythrophylla-554649-137260512
Là loài hoa xuất xứ từ vùng Tây Phi xa xôi, qua cả các tiểu lục địa Ấn Độ, Đông Nam Á và miền nam Trung Quốc, bướm hồng với tông màu đỏ rực và vàng tươi chủ đạo này đã làm say mê không biết bao nhiêu loài ong, bướm và giờ đây lại chinh phục cả loài người chúng ta nữa này.
14. Begonia - thu hải đường
begonia-321918-1372605125_500x0.jpg
Năm 1777, thu hải đường lần đầu tiên “trình diện” ở xứ sương mù Anh quốc và đến nay, loài hoa mang vẻ đẹp tuyệt vời, mong manh nhưng vô cùng quyến rũ này đã lan rộng sang bên kia bán cầu. Chùm hoa sắc đỏ, hồng, vàng tinh khôi, tươi mới này mà được bày trong căn phòng bé xinh thì thật tuyệt, teen nhỉ ^_^
15. Ixora - hoa mai trang
ixora-429867-1372605125_500x0.jpg
Loài hoa được tín đồ đạo Hindu bên Ấn Độ tôn thờ này ở Việt Nam được gọi là hoa mẫu đơn đó bạn. Không chỉ mang trong mình vẻ đẹp rực lửa của chùm hoa màu đỏ, trắng, vàng, hồng phớt, hoa Mai trang còn được người dân Ấn Độ sử dụng làm thần dược vô cùng quý giá đấy.
16. Dendrobium – Hoàng Thảo
dendrobium-534722-1372605125_500x0.jpg
Còn có tên là hồng câu, hoàng thảo là tên loài hoa lan rừng có hoa nhỏ mọc thành từng chùm bé xinh, trông rất ngộ nghĩnh, đáng yêu. Từng cánh hoa phớt hồng nổi bật trên nền thân cây màu nâu khiến ta phải sử dụng mọi giác quan để cảm nhận vẻ sống động rất tự nhiên của nhánh hoa lan rừng nhỏ xinh này.
ConanẢnh: ASE

NHẶH HOA TRÊN NET

Thêm một mùa Vu Lan

(Dân trí) - Tiếng chuông chùa vang ra tận ngã ba đường, không gian trầm lắng, uy nghiêm và linh thiêng quá đỗi. Lễ Vu Lan đã đến cận kề, lòng con lại nghe bồi hồi khôn tả.

 
Thêm một mùa Vu Lan
Mẹ chuẩn bị các thức cúng cho ngày rằm tháng Bảy và soạn sửa lễ đi chùa. Ba tần ngần, trông ra bụi cúc tần trước cổng mà nhớ nội. Năm nay, tháng tư nhuận nên thời gian dài ra thêm đôi chút. Thế mà, Vu Lan cũng đến nhanh hơn chừng ấy tháng ngày vừa ở lại.

Hồi nội mới mất, mấy đêm liền ba chẳng thể ngủ yên. Vu Lan năm này, thương sao, ba ngậm ngùi cài bông hoa hồng màu trắng.

Con chẳng dám đếm những mùa Vu Lan đã qua, cảm giác như nếu mình nắm quá rõ từng mùa qua như thế nó càng trôi nhanh hơn thì phải. Vì con sợ, sợ thời gian trôi mau, sợ tuổi già đến với ba mẹ, sợ những quy luật sinh, lão, bệnh, tử của cuộc đời.

Con nhận ra rằng, cứ nhắm mắt rồi tỉnh dậy là hết một đêm dài dù khó ngủ. Thế nhưng, nếu nhắm mắt rồi không tỉnh dậy nữa là đã hết một đời người. Chẳng thể nào thay đổi những quy luật ngàn đời ở nhân gian. Như nội, năm nội qua được tuổi chín mươi, ai cũng mừng thầm, người lớn bảo qua được cái mốc đó, ắt nội sẽ sống thọ lắm cho mà xem.

Ba mẹ thương nội từ những chăm sóc ân cần, nhẹ nhàng và chu đáo. Vậy mà, nội cũng chỉ sống được thêm ba năm. Ngày đưa nội đi, mắt ba đỏ hoe, chú thì khóc òa lên như một đứa bé. Dù già hay trẻ, mất mẹ vẫn là điều khủng khiếp nhất trên cuộc đời này.

Vu Lan về, người hạnh phúc khi được cài lên ngực bông hồng đỏ thắm. Người hờn tủi cài bông hồng trắng tang thương. Con hạnh phúc vô ngần khi cầm trên tay bông hồng đỏ thắm, nhìn qua, thấy tay ba run run đón bông hồng trắng lạnh lùng.

Đôi khi, con giật mình vì một lời nói nào đó nhắc nhở từ trái tim khi làm mẹ phật ý. Nhiều sự trong đời, chẳng thể như ý mình, chẳng thể thay đổi hay thoái lui. Đêm về, sợ lắm những cơn thao thức của mẹ vì lo cho con gái. Con lại muốn làm gì đó để có thể thay đổi hiện tại, để mẹ dứt cơn âu lo ngày nào.

Nghĩ về cha mẹ, lúc nào lòng con cũng ít nhiều cung bậc cảm xúc. Nếu cha là nóc nhà vững chãi thì mẹ là chái bếp bình yên.

Ngày nhỏ, mẹ vẫn đút từng thìa cháo, thìa cơm cho chị em con. Đứa nào cũng kén ăn, mỗi bát cơm mất cả tiếng đồng hồ dỗ dành. Mẹ kiên nhẫn bế đi khắp xóm để bày trò cho chúng con ăn.

Bàn tay gầy gò, xương xương của mẹ sờ lên vầng trán nhỏ mỗi khi đứa nào bị nóng sốt. Khi giấc ngủ con tròn, mắt mẹ quầng thâm. Rồi mai này lớn, đến khi dựng vợ gả chồng, mẹ lại lo đến ốm người cho mỗi đứa. Chị em con tới mùa sinh nở, ắt lại thay nhau về nằm với mẹ để được mẹ chăm bẵm ba tháng mười ngày. Đứa nào lấy chồng xa, mẹ lại lặn lội đi về đến khi cháu con mình cứng cáp.

Kể công ơn của mẹ có kể cả đời mình cũng chẳng thể nào hết. Khi nào, con bước vào thế giới của tình mẫu tử, là ngày con làm mẹ, có lẽ con mới hiểu hết nỗi lòng mênh mông này.

Lẩn thẩn, con ứa nước mắt nghĩ tới ngày mẹ lưng còng, tóc bạc như nội hôm nào. Là khi, chân chúng con đã vững bước trên đường đời, cũng là lúc mẹ run tay cầm gậy.

Thêm một mùa Vu Lan nữa lại về, giá có thể níu giữ thời gian, con sẽ giữ lại những tháng năm mẹ mạnh khỏe bên chúng con như thế này, mãi mãi. Muốn bật môi mình như thuở biết nói tiếng đầu tiên để gọi “Mẹ ơi, con yêu mẹ vô cùng!”.

Diệu Ái

Tuesday, August 20, 2013

Lịch sử cây cầu dài nhất thế giới

(Dân trí)- Cầu 7 dặm không chỉ được xem là một trong những chiếc cầu dài nhất thế giới, mà nó còn là công trình vượt thời gian của Mỹ.

Ngày nay, chiếc cầu còn là một địa điểm du lịch khá nổi tiếng của bang Florida thu hút đông đảo du khách mỗi năm.
“Cầu 7 dặm” thực sự là một chiếc cầu biểu tượng cho quần đảo Florida Keys, thuộc tiểu bang Florida, Mỹ. Cầu nằm trải dài giữa vùng biển nối liền từ Knights Key thuộc Middle Keys tới Little Duck Key thuộc Lower Keys.
Vào thời điểm năm 1982 khi chiếc cầu được hoàn thành, cầu 7 dặm được xem là chiếc cầu bê tông cốt thép dài nhất trên thế giới.
Đình Kiên
Cầu 7 dặm thực chất gồm 2 chiếc cầu được xây dựng song song tại cùng một địa điểm. Chiếc cầu cũ được biết đến như là chiếc cầu kênh nối Knights Key - Pigeon Key –Kênh Moser  - Pacet. Cầu cũ được xây dựng từ năm 1909 và hoàn thành năm 1912, đóng vai trò như một đường ray trên biển.
Sau trận bão “Labor Day” năm 1935 (trận bão xảy ra vào ngày Quốc tế Lao động 1/5/1935), chiếc cầu bị hư hại nặng và sau đó đã được tân trang lại làm đường ô tô chạy. Đường ray tàu hòa được tháo dỡ để làm chắn song bảo vệ và sơn lại màu trắng.
Một đoạn của cầu được thiết kế để mở nhằm cho phép tàu thuyền di chuyển qua, gần chỗ đi qua Pigeon Key là một hòn đảo nhỏ - nơi này từng là nơi đặt lán làm việc cho công nhân làm đường ray bờ biển Đông Florida.
Khi trận bão “
Khi trận bão “Donna” năm 1960 dáng xuống đã làm cho cầu hư hại nặng hơn, lúc này chính quyền bang mới quyết định xây mới thêm một chiếc cầu nữa, đó chính là một chiếc cầu 7 dặm ngày nay. Chiếc cầu mới rộng hơn và vững chắc hơn được xây dựng vào năm 1978 và đến 1982 thì hoàn thành. Tổng chiều dài của chiếc cầu mới chỉ khoảng chưa đầy 7 dặm (10.93km), ngắn hơn so với chiếc cầu cũ.
Cách đây 2 năm, một nhóm cộng đồng phi lợi nhuận được gọi là
Cứ vào tháng Tư thì cầu 7 dặm ngừng hoạt động trong khoảng 2.5 tiếng đồng hồ vào ngày chủ nhật và ngày hội “vui chạy” – đây được xem như là ngày hội chạy bộ truyền thống của chiếc cầu 7 dặm. Trong ngày hội có khoảng 1.500 vận động viên tham gia với mục đích kỷ niệm dự án tái xây dựng cầu nối Florida Keys.
Sự kiện này bắt đầu vào năm 1982 để kỷ niệm ngày hoàn thành chương trình xây dựng cầu liên bang thay thế những nhịp cầu mà ông trùm dầu mỏ Henry Flagler đã xây dựng trong những năm đầu 1990.
Khi trận bão “
Mặc dù cầu 7 dặm mới được xây dựng lên nhưng chiếc cầu cũ vẫn là một địa điểm phổ biến với cả những người dân địa phương và khách du lịch. Nhiều đoạn của chiếc cầu cũ đang dần xuống cấp và hư hỏng nghiêm trọng. Nước muối và giông bão đã làm thời gian xói mòn nhanh hơn là thời gian trùng tu cầu. Nhiều đoạn của chiếc cầu này cũng đã bị dừng sử dụng, chỉ còn khoảng 2.2 dặm (hơn 3.54km) của chiếc cầu cũ vẫn đang được sử dụng dành cho người đi bộ hoặc đi xe đạp.
Cách đây 2 năm, một nhóm cộng đồng phi lợi nhuận được gọi là
Cách đây 2 năm, một nhóm cộng đồng phi lợi nhuận được gọi là “Friends of Old Seven” (tạm hiểu: Những người bạn của chiếc cầu 7 dặm cũ) đã cố gắng trùng tu lại nhiều đoạn cầu, và nếu được họ có thể trùng tu lại toàn bộ cầu. Phòng Giao thông Vận tải của bang Florida cũng không thể có số tiền lớn để sửa lại chiếc cầu, tuy nhiên Phòng vẫn sẵn sàng ủng hộ số tiền khoảng từ 18 triệu USD đến 20 triệu USD để sửa cầu.
Một số hình ảnh về chiếc cầu 7 dặm:
Đình Kiên

Khi trận bão “

Khi trận bão “

Đình Kiên

Đình Kiên

Đình Kiên

Đình Kiên

Đình Kiên

Cách đây 2 năm, một nhóm cộng đồng phi lợi nhuận được gọi là

Cách đây 2 năm, một nhóm cộng đồng phi lợi nhuận được gọi là

Đình Kiên

 
Đình Kiên
Theo Amusingplanet

Saturday, August 17, 2013

Tiếng kèn saxophone của Lê Tấn Quốc.
 
   


 

Có thể nói cao thủ về kèn Saxophone của Việt Nam được khán giả ái mộ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngày xưa có Trần Vịnh với Hạ Trắng, sau đó có Lê Tấn Quốc và gần đây nhất là Trần Mạnh Tuấn. Mời các bạn đọc bài viết về Lê Tấn Quốc để chia sẻ nỗi buồn với người nghệ sĩ có số phận không may này, một số phận cũng buồn như tiếng kèn Saxo của anh:

  • Họa Mi & Lê Tấn Quốc: 
  • Gặp lại nhau trong âm nhạc và tâm hồn




  • Đối với sinh hoạt về đêm ở Sài Gòn trước cũng như sau năm 75 và cho đến hiện nay, Lê Tấn Quốc là một nhạc sĩ sử dụng kèn được nhiều người biết tới. Một phần vì khả năng nhuần nhuyễn của anh qua các loại kèn saxo, nổi bật hơn cả là Tenor sax. Phần khác, anh là một nhạc sĩ khiếm thị, nhưng tài nghệ đã khiến nhiều người trong nghề cảm phục.

    Lê Tấn Quốc sinh tại Sài Gòn năm 1953. Song thân anh có 7 người con, không kể một số con riêng của cha anh với 2 đời vợ trước. Lê Tấn Quốc còn có hai người anh cũng là những nhạc sĩ quen thuộc của các vũ trường Sài Gòn từ rất lâu, biệt danh là Paul và Jacques.
    Lê Tấn Quốc lập gia đình với ca sĩ Họa Mi 1976.

    Đến tháng giêng năm 88, Họa Mi sang Pháp trình diễn. Sau đó, Họa Mi đã quyết định ở lại và không hề báo cho Quốc biết trước quyết định này.

    Lê Tấn Quốc tâm sự thêm là sau khi Họa Mi ra đi, anh biết là cuộc sống hôn nhân của anh đã chấm dứt:

    “Khi Họa Mi đi coi như xong rồi, coi như tan vỡ rồi. Đó là định mệnh”.

    Và khi biết Họa Mi không trở lại Việt Nam:

    “Lúc đó mình thấy cũng hụt hẫng lắm. Đi làm về thấy 3 đứa con nằm ngủ lăn lóc rất tội nghiệp.”

    Lê Tấn Quốc cho rằng Họa Mi đi Pháp ở là do tình trạng kinh tế khó khăn của gia đình chứ không có lý do gì khác. Vì sau đó vợ anh cũng đã hoàn tất thủ tục cho chồng con cùng sang đoàn tụ tại Pháp.

    Năm 1990, Lê Tấn Quốc cùng 3 con sang Pháp với Họa Mi. Vấn đề đầu tiên là hai người tìm cách chữa trị bệnh mắt của anh. Tuy nhiên, các bác sĩ điều trị cho biết họ cũng bó tay.

    Sau vài tháng ở Pháp, Họa Mi đề nghị làm thủ tục để Quốc được hưởng qui chế tỵ nạn, nhưng Quốc nhất định từ chối, anh quyết định quay trở lại Việt Nam. Anh cũng không giấu diếm những mặc cảm của mình. Anh cho biết sẽ chỉ ở lại nếu mắt của mình có thể chữa được. Anh nói:

    “Tới bây giờ em chưa bao giờ ân hận vì đã trở về. Em để các con ở lại cho chúng nó ăn học”.

    Lê Tấn Quốc quay trở lại Sài Gòn vào cuối năm 1990, để lại 3 con sống với Họa Mi. Con trai lớn của 2 người năm nay 31 tuổi và đã có gia đình, người con trai kế 27 tuổi và cô con gái út năm nay 24.

    Lê Tấn Quốc cũng cho biết Họa Mi đã không giấu diếm khi tâm sự với anh là có cảm tình với một người Việt lớn hơn chị 12 tuổi trong thời gian sống ở Pháp. Người này là giám đốc một công ty sản xuất kem và bánh ngọt. Anh mừng cho Họa Mi đã gặp được một người tốt.

    Nguyên nhân khiến họ chia tay không phải đến từ sự đổ vỡ hạnh phúc. Và cũng chẳng phải do lỗi lầm của một ai hoặc do một sự xung đột nào đó. Mà chỉ do đầu óc thực tế của cả đôi bên. Vì thật sự cho đến lúc quyết định như vậy, cả hai đều vẫn dành cho nhau những tình cảm rất tốt đẹp sau khi đã có với nhau 3 người con.

    Câu chuyện gia đình giữa một nhạc sĩ kèn khiếm thị và một nữ ca sĩ nổi tiếng này đã có một thời kỳ gây nhiều xúc động nơi mọi người.


    •  
      Ca sĩ Họa Mi

      Chuyện tình giữa ca sĩ Họa Mi và nhạc sĩ Lê Tấn Quốc có tất cả tính chất bi tráng, oan khiên và hệ lụy của những cặp tình nhân, đã gặp nhau, yêu nhau, cưới nhau và xa nhau trong hoàn cảnh nghiệt ngã của một giai đoạn lịch sử đầy thảm khốc.

      Chàng nhạc sĩ khiếm thị ngày nay có thể không còn nhìn rõ mặt người yêu như những ngày đầu còn mặn nồng 1976 và cô ca sĩ ngày nay trên chiếc thuyền mới của cuộc đời với tất cả trách nhiệm gia đình trên đôi vai bé nhỏ.

      Thế nhưng trong tâm hồn họ vẫn còn một góc dành cho nhau, và góc riêng tư đó không cần nhìn bằng đôi mắt, góc riêng tư đó không có thời gian và không có không gian, góc riêng tư đó chỉ có tiếng chim Họa Mi hót bên dòng suối Saxo ngọt ngào mãi mãi. 

      Mời các bạn nghe một số bài nhạc qua tiếng kèn của Lê Tấn Quốc:








Thursday, August 15, 2013

.

4 xu hướng thời trang hại sức khỏe

Phái đẹp sẵn sàng làm bất cứ điều gì có thể để theo kịp những xu hướng thời trang mới nhất. Tuy nhiên các chị em nên để tâm đến những nguy cơ tiềm ẩn về sức khỏe từ những phong cách này. 
.
1. Quần Jeans bó sát
Nếu bạn cảm thấy bị siết chặt khi ngồi, những chiếc quần jeans ôm sát này có thể quá chật. Điều gây nguy hại ở đây là quần jeans bó sát có thể gây ra áp lực không mong muốn lên dây thần kinh tủy sống. Tập san Canadian Medical Associationcông bố những phát hiện cho thấy quần jeans quá bó sát có thể chèn ép dây thần kinh đùi, gây ra cảm giác tê cóng, được biết đến với tên gọi “meralgia paresthetica”.
Cần chọn những loại quần tạo sự thoải mái khi vận động. Ảnh: bunnyanddolly
Cần chọn những loại quần tạo sự thoải mái khi vận động. Ảnh: bunnyanddolly.
Để tránh điều này, hãy chuyển sang sử dụng quần jeans ống suông rộng, co giãn tốt để không tạo quá nhiều áp lực lên bụng. Đồng thời, bạn cũng nên lựa chọn những chất liệu thoáng mát như cotton hay vải lanh để tránh nhiễm khuẩn.  
2. Giày cao gót
Giày cao gót giúp chân trông dài ra và mảnh mai hơn nhưng lại làm mất đi sự cân bằng của cơ thể. Thay vì trọng lượng cơ thể được phân tán đều lên chân thì khi lúc này cơ thể bị đổ về phía trước, làm tăng áp lực lên đầu gối, hông và thắt lưng. Ngoài ra những đôi giày quá chật có thể gây ra tình trạng viêm bao hoạt dịch ngón cái.
Ảnh: pickandmix
Giày cao gót có thể làm tăng áp lực lên đầu gối, hông và thắt lưng. Ảnh: pickandmix.
Bạn hoàn toàn có thể thỉnh thoảng mang giày cao gót, chỉ cần cố tránh phải mang nó thường xuyên mỗi ngày. Mặt khác, cũng không nên nghĩ rằng việc mang giày bệt là một giải pháp. Việc thiếu lớp đệm hoặc hỗ trợ ở đế của loại giày này có thể dẫn tới đau gót chân và viêm cân bàn chân. Hãy chắc chắn có thể căng duỗi bắp chân nếu mang giày bệt, đồng thời nên thường xuyên thay đổi các kiểu giày.
3. Túi “khổng lồ”
Sử dụng các túi nặng hàng ngày có thể dẫn tới viêm và thoái hóa khớp vai. Việc đeo túi một bên thường xuyên có thể gây ra tình trạng mất cân bằng cơ lưng và tư thế biến dạng. Điều này cũng đồng thời dẫn tới tất cả các chứng đau lưng. Để hạn chế tình trạng này, nên sử dụng những túi nhẹ khi có thể và đảm bảo việc chuyển vai đeo thường xuyên.
Ảnh: blogspot
Ảnh: blogspot.
4. Áo nịt tạo dáng corset
Bất cứ vật gì siết chặt vùng bụng thì cũng đồng thời gây áp lực lên những cơ quan nội tạng, làm suy yếu cơ bụng và có thể dẫn tới hàng loạt những vấn đề về tiêu hóa bao gồm cả chứng ợ chua. Để ngăn ngừa điều này, hãy thực hiện những bài tập làm săn chắc cơ bụng và chỉ mặc áo nịt tạo hình vào những dịp thật cần thiết.
Nên cẩn trọng với các loại áo nịt tạo dáng. Ảnh: aliimg
Nên cẩn trọng với các loại áo nịt tạo dáng. Ảnh: aliimg.
Đừng quá lo lắng bởi bạn không phải từ bỏ hoàn toàn đam mê về thời trang của mình mà chỉ cần đưa ra những lựa chọn thông minh về những gì mình nên mặc và cố gắng không quá phụ thuộc vào một xu hướng hay phong cách nào. Nếu có những biện pháp phòng ngừa thích hợp, bạn hoàn toàn có thể xuống phố đầy tự tin chứ không phải với một “dáng đi khập khiễng đặc sắc”.
Thu Hiền (theo Care )

BÀI VIẾT VỀ MẸ

Câu chuyện được viết theo lời kể cũa người bạn gốc Hoa.... 
NGƯỜI MẸ ĐIÊN
Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.




Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.


Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày.

Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...".

Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng.

Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi.



Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu.

Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình hài của người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!"

Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng. Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đồng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được...

" Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc.

Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!"

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...".

Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được.

Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói.

Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín.

Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngăn bàn tay bạo lực của cha.

Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết.

"Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.

27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi.

Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả.

Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!"
    Hữu danh vô tánh .

Sáu bức ảnh về tình yêu thương
Những bức ảnh chia sẻ những câu chuyện xúc động trong cuộc sống, hay đơn giản chỉ là một cảm nhận về con người, tình yêu thương... đã khiến hàng ngàn trái tim thổn thức.
 
 
"Cảm ơn những người làm cha đã vất vả nuôi chúng con khôn lớn. Cảm ơn Cha Mẹ vì tất cả mọi thứ".
 
 
"Đây là một đám cưới rất đặc biệt vì cô dâu và chú rễ bị khiếm thị và chỉ có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nhau bằng con tim. Dành tặng 1 like chúc mừng anh chị trăm năm hạnh phúc nhé". Tình yêu của cặp vợ chồng khiếm thị được cộng đồng mạng cảm phục, và hàng nghìn lời chúc hạnh phúc được gửi tới cặp đôi này.
 
 
"Vượt lên số phận" là lời đề tựa cho bức tranh. Cảm phục trước nghị lực phi thường của người đàn ông tàn tật vượt lên số phận, thành viên mạng facebook đã dành tới hơn 15,000 lượt like cho bức ảnh này.
 
 
9,453 lượt like dành cho bức ảnh sau 5 giờ đăng tải. Với lời chú thích "Cuộc sống còn cần hơn nữa tình yêu thương" là thông điệp bức tranh gửi đến mọi người.
 
 
Bức hình đi kèm với bài thơ "Lời mẹ yêu"
khiến hàng ngàn thành viên mạng xúc động và đồng cảm.
 
 
 
"Cha không hoàn hảo, nhưng cha luôn yêu thương con theo cách hoàn hảo nhất". Bức tranh nói về tình cảm cha con khiến hơn 5,000 trái tim thổn thức.