Thursday, October 3, 2013

 

Đừng tưởng! 

 

Đừng tưởng cứ núi là cao
Cứ sông là chảy, cứ ao là tù
Đừng tưởng cứ dưới là ngu
Cứ trên là sáng cứ tu là hiền
Đừng tưởng cứ đẹp là tiên
Cứ nhiều là được cứ tiền là xong
Đừng tưởng không nói là câm
Không nghe là điếc không trông là mù

Đừng tưởng cứ trọc là sư
Cứ vâng là chịu cứ ừ là ngoan
Đừng tưởng có của đã sang
Cứ im lặng tưởng là vàng nguyên cây
Đừng tưởng cứ uống là say
Cứ chân là bước cứ tay là sờ
Đừng tưởng cứ đợi là chờ
Cứ âm là nhạc cứ thơ là vần
Đừng tưởng cứ mới là tân
Cứ hứa là chắc cứ ân là tình
Đừng tưởng cứ thấp là khinh
Cứ chùa là tĩnh cứ đình là to
Cứ già là hết hồ đồ
Cứ trẻ là chẳng âu lo buồn phiền
Đừng tưởng cứ quyết là nên
Cứ mạnh là thắng cứ mềm là thua
Dưa vàng đừng tưởng đã chua
Sấm rền đừng tưởng sắp mưa ngập trời
Khi vui đừng tưởng chỉ cười
Lúc buồn đừng tưởng chỉ ngồi khóc than

*** *** *** *** ***

Đừng tưởng cứ nốc là say
Cứ hứa là thật, cứ tay là cầm
Đừng tưởng cứ giặc – ngoại xâm
Cứ bè là bạn, cứ dân là lành
Đừng tưởng cứ trời là xanh
Cứ đất và nước là thành quê hương

*** *** *** *** ***
Đừng tưởng cứ lớn là khôn
Cứ bé là dại, cứ hôn… là chồng
Đừng tưởng chẳng có thì không
Chẳng trai thì gái, chẳng ông thì bà
Đừng tưởng chẳng gần thì xa
Chẳng ta thì địch, chẳng ma thì người
Đừng tưởng chẳng khóc thì cười
Chẳng lên thì xuống, chẳng ngồi thì đi
Đừng tưởng sau nhất là nhì
Gần quan là tướng, gần suy là hèn
Đừng tưởng cứ sáng là đèn
Cứ đỏ là chín, cứ đen là thường
Đừng tưởng cứ đẹp là thương
Cứ xấu là ghét, cứ vương là tình
Đừng tưởng cứ ghế là vinh
Cứ tiền là mạnh, cứ dinh là bền
Đừng tưởng cứ cố là lên
Cứ lỳ là chắc, cứ bên là gần
Đừng tưởng cứ đều là cân
Cứ đông là đủ, cứ ân là nhờ
Đừng tưởng cứ vần là thơ
Cứ âm là nhạc, cứ tờ là tranh
Đừng tưởng cứ vội thì nhanh
Cứ tranh là được, cứ giành thì hơn
Đừng tưởng giàu hết cô đơn
Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo

*** *** *** *** ***

Đừng tưởng cứ bến là neo
Cứ suối là lội, cứ đèo là qua
Đừng tưởng chồng mẹ là cha
Cứ khóc là khổ cứ la là phiền
Đừng tưởng cứ hét là điên
Cứ làm là sẽ có tiền đến ngay
Đừng tưởng cứ rượu là say
Cứ gió là sẽ tung bay cánh diều
Đừng tưởng tỏ tình là yêu
Cứ thơ ngọt nhạt là chiều tương tư

*** *** *** *** ***
Đừng tưởng đi là sẽ chơi
Lang thang dạo phố vào nơi hư người
Đừng tưởng vui thì sẽ cười
Đôi hàng nước mắt lệ rơi đầm đìa
Đừng tưởng cứ mực là bia
Bút sa gà chết nhân chia cộng trừ…
Đừng tưởng cứ gió là mưa
Bao nhiêu khô khát trong trưa nắng hè
Đừng tưởng cứ hạ là ve
Sân trường vắng quá ai khe khẽ buồn…
Đừng tưởng thu là lá tuôn
Bao nhiêu khao khát con đường tình yêu.
Đừng tưởng cứ thích là yêu
Nhiều khi nhầm tưởng bao điều chẳng hay
Đừng tưởng tình chẳng lung lay
Chỉ một giấc ngủ, chẳng may … có bầu.
Đừng tưởng cứ cầu là hên,
Nhiều khi gặp hạn, ngồi rên một mình.
Đừng tưởng vua là anh minh,
Nhiều thằng khốn nạn, dân tình lầm than.
Đừng tưởng tìm bạn tri âm,
Là sẽ có kẻ mạn đàm suốt đêm.
Đừng tưởng đời mãi êm đềm,
Nhiều khi dậy sóng, khó kềm bản thân.

Đừng tưởng cười nói ân cần,
Nhiều khi hiểm độc, dần người tan xương.
Đừng tưởng trong lưỡi có đường
Nói lời ngon ngọt mười phương chết người
Đừng tưởng cứ chọc là cười
Nhiều khi nói móc biết cười làm sao
Đừng tưởng khó nhọc gian lao
Vượt qua thử thách tự hào lắm thay
Đừng tưởng cứ giỏi là hay
Nhiều khi thất bại đắng cay muôn phần


Đừng tưởng cứ quỳnh là thơm
Nhìn đi nhìn lại hóa ra cúc quỳ
Đừng tưởng mưa gió ầm ì
Ngày thì đã hết trời dần về đêm
Đừng tưởng nắng gió êm đềm
Là đời tươi sáng hóa ra đường cùng
Đừng tưởng góp sức là chung
Chỉ là lợi dụng lòng tin của người
Đừng tưởng cứ tiến là lên
Cứ lui là xuống, cứ yên là mằn

Đừng tưởng rằm sẽ có trăng
Trời giăng mây xám mà lên đỉnh đầu
Đừng tưởng cứ khóc là sầu
Nhiều khi nhỏ lệ mà vui trong lòng
Đừng tưởng cứ nước là trong
Cứ than là hắc, cứ sao là vàng
Đừng tưởng cứ củi là than
Cứ quan là có, cứ dân là nghèo

Đừng tưởng cứ khúc là eo
Cứ lúc là mạc, cứ sang là giầu
Đừng tưởng cứ thế là khôn!
Nhiều thằng khốn nạn còn hơn cả mình
Đừng tưởng lời nói là tiền
Có khi là những oán hận chưa tan
Đừng tưởng dưới đất có vàng
Vàng đâu chả thấy phí tan cuộc đời
*** *** *** *** ***


Đừng tưởng cứ nghèo là hèn
Cứ sang là trọng, cứ tiền là xong.
Đừng tưởng quan chức là rồng,
Đừng tưởng dân chúng là không biết gì.
Đời người lục thịnh, lúc suy
Lúc khỏe, lúc yếu, lúc đi, lúc dừng.
Bên nhau chua ngọt đã từng
Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau.
Ở đời nhân nghĩa làm đầu
Thủy chung sau trước, tình sâu, nghĩa bền.
Ai ơi nhớ lấy đừng quên…!

Tuesday, October 1, 2013

SUY GAM


9 câu hỏi rất khó và 9 câu trả lời tuyệt vời
 
Một trí giả thích ngụy biện đến gặp Socrates nhà hiền triết xứ Hi Lạp và đặt nhiều câu hỏi khó với mục đích làm cho Ngài bối rối. Nhưng nhà hiền triết xứ Milet có thừa khả năng để trả lời. Sau đây là các câu hỏi:

1. - Trong các vật hiện hữu, cái gì xưa nhứt ?- Thượng Đế, vì ở thời đại nào, Ngài cũng hiện hữu.

2. – Trong các vật, vật nào đẹp nhứt ?- Vũ trụ, vì vũ trụ là công trình của Thượng Đế.

3. – Trong các vật, vật nào lớn nhứt ?- Không gian, vì nó chứa tất cả những gì sáng tạo.

4. – Trong các vật, vật gì vững bền nhứt ?- Hy vọng, vì khi con người mất hết, nó vẫn còn.

5. – Trong các vật, vật nào tốt nhứt ?- Đức hạnh, vì thiếu nó không có một việc gì tốt đẹp.

6. – Trong các vật, vật chi di chuyển mau nhứt ?- Tư tưởng, vì trong một giây nó có thể đến tận bên kia vũ trụ.

7. – Trong các vật, vật chi mạnh nhứt?
- Nhu cầu, vì nó giúp ta san bằng các khó khăn to lớn nhứt.

8. – Trong các việc, việc chi dễ làm nhứt ?- Khuyên bảo.

9. – Trong các việc, việc nào khó nhứt ?
- Tự biết mình.
 

Duyên lặn

Tôi béo, lùn, da đen và trán lại dô. Trước khi vào phòng phỏng vấn, tôi cầm chắc chín mươi chín phần trăm sẽ bị loại bởi hình thức. Liếc nhìn mấy chục cô gái xinh đẹp, dáng cao, trắng trẻo kia, tôi thầm nghĩ: Họ tuyệt thế mà còn bị loại phần lớn, nói gì đến mình.

 
Duyên lặn

 
Công ty chỉ tuyển 5 vị trí, trong khi có 60 người đến phỏng vấn. Tôi mà trúng tuyển thì chỉ có Bụt hiện lên cứu giúp hoặc được thần thánh phù phép nhiệm màu. Thế mà:

- Cô đã được tuyển. Đầu tuần tới đi làm.

Tiếng ngài Giám đốc Công ty  phát ra bằng tiếng Nhật làm tôi sững sờ vì không chuẩn bị cho phương án này. Phải lặng người một lúc, tôi mới trấn tĩnh được. Tôi hỏi lại cũng bằng tiếng Nhật: “Tôi đã được nhận vào Công  ty của ngài phải không?”. Viên Giám đốc người Nhật mỉm cười gật đầu và nói một câu rất tế  nhị: “Chúa trời bảo tôi hãy nhận cô đấy”.

Đầu tuần sau, tôi có mặt ở công ty đúng giờ hẹn của viên Giám  đốc. Nhưng người đón tôi và giao việc lại là Trưởng phòng Tổ chức  người Việt. Ông ta bảo: “Cô thật là may mắn. Ông Na, Giám đốc,  muốn tuyển một nữ thư ký thật xấu để vợ ông ta không ghen”.  Nếu là người con gái khác chắc sẽ tự ái nhưng tôi thì không.   

Tôi biết tôi xấu thế nào. Họ có khen thì tôi cũng chẳng xinh lên được, chân tôi cũng không dài ra được. Hơn nữa, bị chê xấu mà được làm ở vị trí lĩnh lương 20 triệu một tháng thì xấu cũng vui vẻ. Nghĩ thế, tôi đùa lại trưởng phòng: “Cháu chỉ sợ làm xấu bộ  mặt của công ty chứ chẳng sợ gì”. Không ngờ, ông ta không biết đùa, ông ta bảo: “Cô sẽ ngồi ở một phòng riêng, chuyên dịch thuật văn bản, viết báo cáo bằng tiếng Nhật và đề xuất với Giám đốc hướng xử lý công việc nếu có. Hằng ngày sẽ có nhân viên vào phòng cô lấy văn bản trình Giám đốc và đưa những yêu cầu của Giám đốc tới cô. Hết giờ thì về, tuyệt đối không được tiếp xúc với Giám đốc và không được sang phòng khách hàng giao tiếp với họ”. Câu đó cũng đáng tự ái lắm chứ, nhưng tôi phớt. Thế càng tốt, đỡ phải chào thưa, nịnh nọt, khen chê… phức tạp. 

Làm được 2 tháng, tôi nghe ông trưởng phòng bảo: “Ngài Na rất khen em. Ông ấy bảo  em thông minh, nhiều đề xuất rất tốt. Nếu có cuộc hội thảo về kinh doanh sản xuất nào ở  Nhật, ông ấy sẽ mời em đi”. Tôi mỉm cười gật đầu cảm ơn ông trưởng phòng. Bụng nghĩ, chắc họ động viên thôi chứ ai thèm mời tôi đi cho xấu đội hình. 

Thế mà tôi được sang Nhật hội thảo thật. Người quyết định là Giám đốc Na. Đoàn còn có 2  người nữa ở phòng Kinh doanh và phòng Marketing. Nhưng  khi bàn soạn ý kiến để phát  biểu, ông Na đã hỏi tôi nhiều  hơn 2 người kia. Vì thế, sau khi  đọc tham luận được vỗ tay nhiệt  liệt, ông Na đã cảm ơn tôi. Với  thắng lợi này, sau hội thảo, ông  mời cả đoàn về thăm nhà ông ở  một thành phố khá xa. Đây là  một ngoại lệ vì chưa bao giờ ông  Na mời ai đến chơi nhà.   Người phụ nữ mặc kimono rất tươi tắn, xinh đẹp bưng nước trà ra mời chúng tôi hẳn là vợ ông Na. Ở bà toát lên vẻ dịu dàng, đằm thắm của gương mặt, sự linh lợi của bước đi. Và khi bà cất lời mời bằng tiếng Nhật, chúng tôi càng thấy gần gụi vì tiếng bà ấm áp vô cùng. Sau khi giới thiệu xong mọi người, ông Na mới giới thiệu  đến tôi. Ông khen tôi thông minh, năng động, đặc biệt đã  giúp ông viết bản tham luận rất  có sức thuyết phục tại cuộc hội  thảo này. Tôi không dám nói gì chỉ ngồi im. Không ngờ bà vợ ông Na nói một câu bằng tiếng Việt rất sõi: “Người xấu duyên lặn vào trong” . Lời bà khiến cả đoàn vỗ tay rôm rốp.

Thấm thoát, tôi vào làm việc ở công ty đã được 2 năm. Lương tôi đã tăng bởi trình độ chuyên môn và sức làm việc của tôi hơn hẳn người khác. Văn bản của tôi dịch và những đề xuất luôn được ông Na ghi 2 chữ “Rất tốt” bên lề. Mặc dù vài tháng mới được trực tiếp gặp Giám đốc Na một lần nhưng tôi biết, ông vẫn  theo dõi công việc tôi làm. Ví dụ  có hôm tôi ở lại dịch văn bản  đến tối chưa về, ông Na gọi điện giục: “Cô về ăn cơm đi chứ. Gần 8 giờ tối rồi”. Có lần tôi ngồi loay hoay mãi với bản báo cáo, ông  gọi điện bảo: “Đừng băn khoăn,  ngày mai sẽ có người mang số liệu cần thiết cho cô”.  

Biết mình xấu và chẳng có điều kiện như người khác nên tôi hình như cũng quên luôn  “ước mơ lấy chồng”, chỉ cắm cúi  tìm thú vui trong công việc. Một  lần, ông Trưởng phòng Tổ chức  hỏi chân thật: “Cô không định  lấy chồng hay sao mà chẳng  thấy chơi bời, giao du với ai  thế?”. Tôi cười: “ Em thì ma nó  thèm”. Thế mà ông ấy nói tỉnh  bơ: “Có một con ma đang thèm đấy”. Nói rồi, ông ta bỏ ra khỏi  phòng khiến tôi nghi ngờ. Hôm  sau, tôi lân la hỏi mấy chị phòng  Kế toán, được biết, ông trưởng  phòng này góa vợ đã 5 năm, con  cái đã lớn, nhà rất giàu sang.  Tôi đoán ngay ra “con ma đang thèm” chính là ông ta không ai  khác. Biết thế mà tôi không hề  rung động. Tôi chuẩn bị ngay  một phương án từ chối nếu ông ta cầu hôn.   

Tối nay tôi lại làm việc muộn. Nhìn thấy Trưởng phòng Tổ chức đi lướt qua cửa sổ, tôi đoán ông ta đang chuẩn bị vào phòng tôi và biết đâu, tối nay ông ấy sẽ đặt vấn đề. Nhưng chờ mãi mà  không thấy. Tôi chuẩn bị ra về lại có chuông điện thoại. Hóa ra Giám đốc Na. “Tôi mời em đi ăn tối nhé”. Tôi choáng. Chưa bao giờ ông này mời tôi hoặc mời  ai đi ăn nếu không vì lý do tiếp khách công ty. Tôi từ chối liền. Nhưng ông Na bảo: “Hôm nay tốt ngày, sẽ có chuyện vui lắm. Đi đi!”.

Đi xe ô tô với ông chỉ mình tôi vì ông lái xe. Vào nhà hàng sang trọng cũng chỉ mình tôi. Ô hay, sự kiện gì đây? Tôi vẫn hồi hộp chưa hiểu. Thì bất ngờ, ông Na rót 2 chén rượu vang bảo tôi  nâng cốc, uống xong một ngụm, ông bảo: “Tôi rất yêu em. Em có đồng ý làm vợ tôi không?”. Một tình huống bất ngờ khiến tôi hoàn toàn bị động. Tôi nhớ đến  người vợ dịu dàng, hiền thục của ông Na bên nước Nhật. “Ông đã có vợ”. Tôi vừa thốt câu đó đã bị ông Na chặn lại: “Không phải vợ. Đó chỉ là người giúp việc của tôi. Cuộc đời tôi không định lấy vợ. Nhưng vì gặp em. Chính em đã làm tôi thay đổi ý định ấy”.

Theo Hạnh Hoa