Friday, July 31, 2009


BÀI THƠ DỄ THƯƠNG.

Người thứ hai


( Xuân Quỳnh )


Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con,

Vi` trước kia anh ấy là của mẹ,

Anh ấy yêu con một thời trai trẻ,

Nhưng trọn đời anh ấy yêu mẹ, mẹ ơi.


Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời,

Hình bóng mẹ khắc vào tim anh ấy

Dẫu bây giờ con được yêu đến vậy

Cũng chỉ là người phụ nữ thứ hai


Mẹ đừng buồn những hoàng hôn, những sớm mai

Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ

Nhưng con chỉ là một cơn gió nhẹ

Mẹ mãi là bến bờ thương nhớ ở trong anh


Con chỉ la` một cơn mưa mỏng manh

Người đàn bà khác có thể thay thế con trong trái tim anh ấy

Nhưng một ngọn lửa trong đời âm ỉ cháy

Anh ấy chỉ dành riêng cho mẹ, mẹ ơi.


Anh ấy có thể sống với con suốt cả cuộc đời

Nhưng cũng có thể chia tay ngay ngày mai,có thể

Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ,

Dẫu thế nào con cũng chỉ thứ hai...

Thursday, July 30, 2009


VUI CÙNG CHỮ T.



Tôn Tằng Trần Thị Thu Thủy tên thật Tôn Tằng Trần Thị Tò Te, trú tại thôn Tám, Trảng Tranh, Tỉnh Thừa Thiên. Thuở thiếu thời, trí tuệ thì thường thôi, tuy thế, tính Thủy thật thà, thủ thỉ thù thì, thỏn thà thỏn thẻn, thật thương! Tới tuổi trăng tròn, Thủy tròn trặn, tươi tắn, trắng trẻo, tay tròn trĩnh, tóc thơm thơm, thật tuyệt! Thủy tuyệt trần, tôi tả thì thô thiển. Thôi thì tàm tạm thế. Trai tráng trong thônTám, từ trai tơ tới tuổi tứ tuần, từ tuổi tứ tuần tới tuổi thất thập, thoạt trông thấy Thủy, tất thảy tấm tắc trầm trồ: “Trời! Trắng tựa tuyết!” “Thon thả thế!” “Tóc thật thướt tha!” Trai tơ thổn thức, tứ tuần tơ tưởng, thất thập thẫn thờ. Thấy Thủy thấp thoáng, tất thảy táo tác, thập thà thập thò, thật tội. Tứ tuần thách trai tơ: tán thắng Thủy thì thua tam trâu. Thất thập thách tứ tuần: tán thắng Thủy thì thua tám thúng tiền. Thách thì thách thế thôi, thua Thủy tất tần tật. Thủy tựa thần tiên, trai tráng trong thôn thì thô thiển, tiền tài trắng trơn, thân thế thấp tè, thế thì tán tới trăm tuổi! Tiếng tăm Thủy truyền trong toàn tỉnh.Thư từ tới tấp tới tay Thủy. Thư thì thủ thỉ tâm tình. Thư thì tranh thủ trình thêm thân thế, tiền tài. Thư thì than thở tức tưởi. Thư thì thêm thơ, thêm tranh, trang trí thật trang trọng... Trong tám tháng trên tám trăm thư, thật thế! Trai tráng trong tỉnh tìm tới tán tỉnh Thủy tới trăm thằng. Tám thằng thân tôi: Thằng Thịnh, thằng Tâm, thằng Thông, thằng Thìn, thằng Thỉ, thằng Trung, thằng Tuy, th ng Tuấn tán tỉnh tài thế, tí ta tí tởn tới tán Thủy, tốn tiền trăm tiền triệu, tiêu tiền tới trắng tay, thua tiếp tục thua. Tám thằng thất thểu tìm tới tôi than thở: “Thôi! Tiền thế, tài thế, tập tễnh tới tán Thủy thêm thiệt thòi.” Tôi thích Thủy, tuy thế tôi tỉnh táo tự thấy: trí tuệ tôi tầm thường, tiền tài thiếu thốn, thân thế tiếng thì to, thực tình thanh thế tổ tiên thôi, thân thế tôi thấp tẹt. Tôi trù tính: thư từ tán tỉnh, trật! Tiền tài: trật! Thân thế: trật. Tổ tiên ta từng truyền tụng: tham thì thâm. Thư từ, thân thế, tiền tài... trật trật trật! Thua thua thua! Thủy thích tinh tế, trung thực, thật thà, thế thôi. Tôi tính toán thật tình tiết: từ thị trấn Tân Tiến tận tụy tới thôn Tám tìm Thủy tâm tình, từ từ, từ từ, tránh trang trợn, tránh thô thiển, thỉnh thoảng thêm tí tranh, thêm tí thơ tặng Thủy, trời thương trời trợ thủ thì tất thành. Trời thương tôi thật. Tới thôn Tám, thấy Thủy trơ trọi, thui thủi trên thềm, tôi thích thú thấy tôi tính toán trúng. Tôi trấn tĩnh, từ từ tiến tới tận thềm, thì thầm: “Thủy! Tôi tên Trí, Trần Trọng Trí, thầy thuốc Tây...” “Trần Trọng Trí!”, Thủy trầm trồ, “Thầy thuốc trị tim, trị thận, trị toàn thân thể, tiến g tăm truyền tám tỉnh!Trời, trẻ thế! Trẻ thế!” Thủy tấm ta tấm tắc. Tôi trùng tên thầy Trí, thầy thuốc thiên tài trên tỉnh. Thủy tưởng thế, thật trúng tủ, trời toàn thương tôi! Thấy tình thế thật thuận tiện, tôi tiếp tục thủ thỉ: “Thủy, tôi trốn thầy, trốn thủ trưởng, trố n tránh tất thảy, từ thị trấn Tân Tiến tới tìm Thủy!” Thủy trao tôi tách trà, thẹn thùng: “Thủy thật tầm thường, tìm Thủy thật trớ trêu...” Tôi tíu tít: “Thủy! Thủy! Thủy tránh tự ti. Thủy thật tuyệt trần, tiếng thơm truyền từ tỉnh Thanh tới tỉnh Thừa Thiên, thật thế!” “Thầy Trí tưởng thế thôi...”, tiếng Thủy trong trẻo, thánh thót. Tôi thủng thẳng tán tỉnh, thầm thầm thì thì, tu từ thật tốt, thỉnh thoảng thêm tí thán từ. Thấy Thủy thinh thích, tôi tấn tới, thả từng tiếng thật tha thiết: “Tháng tư, tôi trông thấy Thủy tha thướt trong thị trấn. Tôi thảng thốt: Trời, tiên từ trên trời tới thị trấn! Từ tháng tư tới tháng tám, tối tối tôi thao thức, trằn trọc. Tâm thần tôi trục trặc, thân thể tiều tụy. Tưởng tượng thấy Thủy trẻ trung, tươi tắn, tôi thổn thức: Thiếu thủ trưởng thì thảnh thơi, thiếu trời thì tổn thọ, thiếu Thủy thì tắt thở! Thủy! Trái tim tôi tràn trề tình thương Thủy. Tôi tìm tới Thủy trao trọn trái tim thật thà, trái tim trong trắng, trái tim thân thương, trái tim trẻ trung, trái tim trung thực... Tôi thề, tôi trao trọn!” Thấy tôi thề thốt thật tha thiết, thật tận tình, Thủy thấy thương thương, thẹn thò túm tóc thỏn thẻn: “Thôi thôi, Trí thôi thề thốt...” Thủy tin tôi, thật tuyệt! Thế thì tôi toàn trúng tủ, thật tuyệt! Tôi từ thủ thỉ tâm> tình tiến tới thề thốt trầm trọng, toàn từ to tát: “Thủy tin tôi, thương tôi thì tôi thôi thề thốt. Thủy thiếu tin tưởng thì tôi tiếp tục thề. Tôi thương Thủy, tha thiết trao trọn tình tôi tới Thủy. Thủy tuyệt tình tôi thì tôi tự tử. Tôi theo Thủy tới trăm tuổi, tôi tuy tình Thủy thì tôi tắc “Trí!”, Thủy thổn thức, “Thủy tin Trí, thương Trí...” Tôi trúng to, trúng to! Trăng tròn tháng tám thấp thoáng trong tre, trời thu tươi tốt, tiếng thu thánh thót. Tôi tấn tới tìm tay Thủy. Tay Thủy trong tay tôi. “Thủy... Trí thương Thủy, thương tới tận tim...”, tôi thì thầm Thủy thẽ thọt từng tiếng, từng tiếng thật thưo ng: “Tính Thủy thật thà, thương thì thương thật. Trí tâm tình thế, Thủy tin. Tất thảy tình thương, Thủy trao trọn. Thủy tin: tình ta thắm thiết!” Tới tháng thứ tám, tôi trâng tráo tuyệt tình Thủy. Tôi trốn tránh Thủy. Thủy tất tả tìm tôi từ tháng tám tới tháng tư, từ tỉnh Thừa Thiên tới tỉnh Thanh thì thấy tôi. Thủy túm tay tôi tấm tức: “Trí! Thủy tìm Trí...” “Tìm tôi? Tôi tiền thì thiếu, tài thì thấp. Tìm tôi thật trớ trêu.” “Trí!”, Thủy tức tưởi thét to. Tôi thong thả từng tiếng: “Tình ta thế thôi. Thương tôi, Thủy tất thiệt thòi.” “Trí!’’, Thủy thút thít, “Thủy trúng thai...’’ “Trúng thai?’’, Tôi trơ tráo tủm tỉm. “Thông tin thật trơ trẽn!’’ “Trời, thằng tráo trở! Thật tởm! Thủy tức tối thét. Thủy tát tôi tới tấp, thụi tôi tứ tung, toàn> thân tôi thâm tím. Tóc tai Thủy tơi tả, tay túm> tóc tôi, tay thụi trúng thận tôi. “Thôi!”, Tôi trợn tròng, thét. “Tôi thế thôi, Thủy trách tôi thì trách! Tránh!” Tôi tức tốc thúc Thủy tránh tôi. Tránh thoát Thủy, tôi túc tắc tới tám tư To^i Tịch tìm Thanh Trà. Thanh Trà thanh tú, thon thả, thơm tho... trên tài Thủy. Trà tiền tấn, tôi thì tiền thiếu, tán thắng Trà thì tiền từ túi Trà tới túi tôi tức thì. Tôi tin tôi tán Trà tất thành. Tính Trà thận trọng, tôi tỉa tót từng từ, thêm thắt tính từ, trợ từ, thỉnh thoảng thêm trạng từ thật tốt. Trà thích thơ. Thơ Ta, thơ Tây, thơ Tàu, Trà thích tất. Trà thích tính tiến trong thơ Tây, tính thâm trầm trong thơ Tàu, tính trong trẻo trong thơ Ta, tu y thơ Ta thừa tính thép thiếu tính thành tâm. Thấy thế, tôi truy tầm thơ tặng Trà, toàn thơ tình, từ thơ Thâm Tâm tới thơ Thanh Thảo: trăm tập. Trà thích thú trầm trồ: “Trời, toàn thơ tình! Trí tặng Trà thế thì tốn tiền Trí thật...” Tôi tìm từ thật thành thật: “Trà, tí ti tiền, thiết tưởng thấm thA tình Trà thân thiện tiếp tôi...” Trà thầm thì: “Trí thật tận tâm...” Trà tỏ thân thiện trước tôi. Tai Trà tim tím, tức Trà thẹn thùng trước tôi, tức Trà thích tôi. Trà thích tôi thế thì tôi tiếp tục trúng to, trúng to! Tôi trộm thơ thằng Thiều, thơ thằng Thái tặng Trà. Thơ thằng Thiều trúc trắc tựa thơ Tây, tuy thế thơ thật thanh tao. Thơ thằng Thái thì thâm thúy tựa thơ Tàu. Trà tưởng thơ tôi, tấm tắc: “Thanh tao, thâm thúy that! Thơ Trí trên tài thơ Trọng Tạo!” Tôi thành thật tâm tình: “Thơ tôi thường thôi. Trọng Tạo tài thơ từ thuở thiếu thời tới tuổi tứ tuần. Tài thế thật trân trọng. Trọng Tạo tháp tùng thủ trưởng Thỉnh, trực tờ Thơ, thân thể tiều tụy, tóc trán thưa thớt, tiền thì teo tóp, thê thiếp tứ tung, thêm trà tửu trầm trọng... Thế thì tắc thơ thôi.” “Thật tội Trọng Tạo!”, Trà thở thườn thượt. “Trà thích thơ Trọng Tạo từ thuở thiếu thời. Trọng Tạo tìm tứ thơ thật tài!” “Thế thơ Thanh Thảo, thơ Trúc Thông?” Tôi thử trí tuệ Trà. “Thanh Thảo thông tuệ, Trúc Thông tìm từ thật tinh tế!” “Trà thật thạo thơ!” Tôi tán. Trà tươi tắn thỏ thẻ: “Trước tám tư, thơ Thanh Thảo thật tuyệt. Từ trB thơ tới thất thập, tất thảy thích thơ Thanh Thảo. Tuy thế, Thanh Thảo thích thể thao, toàn tường thuật thể thao, thành thử từ tám tư thơ Thanh Thảo tịt từ từ, thật tiếc!” “Trời, Trà thạo thơ thế thì thôi!” Tôi tiếp tục tán. “Thế thơ Trúc Thông?” “Trúc Thông tìm từ thật tài. Từ trong thơ Trúc Thông thanh tao, tinh tế. Tuy thế, Trúc Thông tham từ, thiếu tình, thiếu tứ, thành thử thơ thiếu thanh thoát. Thơ toàn từ, thiếu tính thơ, thơ thế tựa thơ tắc tị!” “Tuyệt! Trà thật thẳng thắn!” Tôi trầm trồ. “Thế thơ thủ trưởng Thỉnh?” “Thơ thủ trưởng Thỉnh trác tuyệt, tài thủ trưởng Thỉnh trên tài tất thảy. Tuy thế, thủ trưởng Thỉnh thôi thơ từ thời thủ trưởng thành thủ trưởng. Tiếc thế! Thủ trưởng Thỉnh thích tro.ng trách, tìm tòi trọng trách thì thôi tìm tòi thơ. Thủ trưởng Thỉnh tiếp tục theo trên thì thơ tiếp tục thả thủ trưởng Thỉnh.”> “Trúng! Trúng!” Tôi tán thành tư tưởng Trà. “Thơ trọng tình, tránh tham tiếc. Thủ trưởng Thỉnh thấy trên thương, tưởng trúng thế, thiếu tỉnh táo, thành thử tính toán trật.”> > Trà than th ở:> “Thủ trưởng Thỉnh tính trật từ tháng tư - tám tám. Tự trong thâm tâm, Trà thương thủ trưởng Thỉnh. Tiếc thay tài thơ!” “Tiếc thay tài thơ!” Tôi than tiếp theo Trà. Tôi thấy trái tim Trà từ từ tròng trành. Tôi tìm tay Trà thẻ thọt thơ: “Tương tư từ thuở thấy Trà. Thấy Trà trong trẻo thướt tha tôi tìm Thương Trà thương tận trái tim Trái tim trong trắng, trái tim thật thà Trái tim thao thức tình ta...” “Trời! Thơ toàn ‘T’, Trí tài thế!” Trà thành thật tán thưởng. Trà thôi trùng trình, thành thật tỏ tình thân: “Trà thấy Trí tính tình thì thật thà, trung thực, tận tâm; tri thức thì thông tuệ tu*`ng trải, thành thục trăm thứ. Toàn thể trai tráng trong tỉnh ta thua Trí tất.” Tôi thấy tôi thật tài, tán tỉnh thế trời thua! Thấm th oắt tới tuần trăng tròn thứ tám. Trời thu thăm thẳm, trăng thanh thanh, tràn trề tinh tú. Trà thở thườn thượt, tìm tờ “Tuần tin tức” trong túi, tìm tin trong tỉnh. Tôi tựa tay Trà thiêm thiếp... Trà thúc thúc tôi, thảng thốt: “Trí, thím Trà tự tử!” “Thím Trà?” “Thím Trà tên Thủy...” “Thủy?” “Thu Thủy thôn Tám - Trảng Tranh...” “Trời!” Tôi túm tờ “Tuần tin tức” tìm tin tự tử: “Trần20Thị Thu Thủy thôn Tám, Trảng Tranh, theo thằng trác táng, trúng thai. Thằng trác táng tráo trở, Thủy thất tình tự tử!”. “Tuần tin tức” truyền tin thống thiết! Thôi thế thì thôi! Thủy trong trắng thế, trẻ trung thế, tại tôi Thủy tự tận! Thảm thương thay! Thê thảm thay! “Trí! Trà thấy Trí thất thần...”, Trà túm tay tôi thì tha^`m. Tôi thấy tôi thậm tồi tệ, thậm thiếu tử tế, thậm thiếu thật thà, thậm thiếu trung thực. Trời, tôi thiếu toàn tính tốt! Tội tôi thật trầm trọng. Tôi túm tay Trà thổn thức thu' thật tội tôi tráo trở Thu Thủy, thú tội tất thảy... Trà trợn trừng, toàn thân tím tái. “Trí... Trí thật tồi tệ...” Trà trụy tim, thoi thóp thở. Tôi thét thất thanh: “Trà!” Trà từ từ tắt thở. “Trà!” Thi thể Trà trên ta y tôi tê tái! Tình tôi thành tang tóc, thảm thương thay! Từ tối Trà tạ thế, tối tối tôi trằn trọc, thao thức, thui thủi trong tối tăm. Thủy thì trong trắng, thật thà. Trà thì thơm thảo, trí tuệ. Tại tôi! Tại tôi Trà, Thủy từ trần, thăng thiên, thành tiên trên trời. Tối thứ tư, tôi thao thức tám tiếng, tới tiếng thứ tám thì tức tốc tới tờ: “Tuần tin tức” thú tội. Thủ trưởng “Tuần tin tức” thâm thấp, tròn tròn. Tính thủ trưởng trầm tĩnh, trên thích thủ trưởng tính thật thà, tuy thủ trưởng thiếu trí tuệ. Trên toàn thích thế thôi. Thủ trưởng tập trung thao tác tờ Tết thì tôi tới. Thấy tôi, thủ trưởng> từ tốn trao tôi tách trà: “Tôi tiếp Trí thân tình, Trí từ từ tường trình thật trung thực...” Tôi thút thít thú tội. Tội tráo trở Thủy, tội tôi thiếu trung thực Trà... Thủ trưởng trách tôi thậm tệ. Thủ trưởng tru trời: “Thú tội thật trễ tràng!” Tôi túm tóc tôi thét to: “Thưa thủ trưởng, tại tôi, tại tôi tất thảy!” Thấy tôi thật thà thú tội, thủ trưởng trù trừ, tính tha tội tôi. Thấy thế, tôi túm tay thủ trưong thống thiết: “Tội tôi thật trầm trọng, thủ trưởng tha thì trời trị tội tôi. Thủ trưởng thanh toán tên trác táng, tống tù tôi, thế thì tôi thanh thản.” Trái tim tôi: trái tim tráo trở, trái tim trâng tráo, trái tim thú tính. Trái tim thối tha, tanh tưởi thế thì tất thảy tránh tôi thôi, tất thế. Tiền tài, thân thế tôi thiêu thành tro than. Tôi trơ trọi từ thuở tứ tuần tới tuổi thất thập. Tết Tân Tỵ, tôi tự tay thảo truyện "Tuyệt tình” thành thực trình tới toàn thể.

Wednesday, July 29, 2009







NGỌC HUỆ trong buổi chia tay với bạn ( Tháng 7 /2009 )

KHI THẦY VỀ NGHỈ HƯU


Cây phượng già treo mùa hạ trên cao

Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:

"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"

Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào

Con nao nức bước vào trường trung học

Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc

Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?

Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?

Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi

Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao

Vai áo bạc như màu trang vở cũ

Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ

Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!


Lá Me


GỬI VỀ CÔ GIÁO DẠY VĂN

Có thể bây giờ cô đã quên em

Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết

Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt

Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non

Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm

Ai sẽ nhặt dùm em xác lá

Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?

Ước gì... Hiện tại chỉ là mơ

Cho em được trở về chốn ấy

Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái

Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên

Lời cô dạy: "Văn học là nhân học"

Và chẳng ai học xong bài học làm người!

Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười

Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp

Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược

Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi

Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi!

Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ...


Nguyễn Thụy Diễm Chi

Tuesday, July 28, 2009

STUDY ENGLISH .

LONG dài , SHORT ngắn, TALL cao
HERE đây, THERE đó, WHICH nào, WHERE đâu
SENTENCE có nghĩa là câu
LESSON bài học ,RAINBOW cầu vòng
HUSBAND là đức ông chồng
DADDY cha bố, PLEASE DON'T xin đừng
DARLING tiếng gọi em cưng
MERRY vui thích cái sừng là HORN
Rách rồi xài đỡ chữ TORN
TO SING là hát A SONG một bài
Nói sai sự thật TO LIE
GO đi, COME đến, một vài là SOME
Đứng STAND, LOOK ngó, LIE nằm
FIVE năm, FOUR bốn, HOLD cầm, PLAY chơi
ONE LIFE là một cuộc đời
HAPPY sung sướng, LAUGH cười, CRY kêu
LOVER đích thực người yêu
CHARMING duyên dáng, mỹ miều GRACEFUL
Mặt trăng là chữ THE MOON
WORLD là thế giới , sớm SOON, LAKE hồ
Dao KNIFE, SPOON muỗng, cuốc HOE
Đêm NIGHT, DARK tối, khổng lồ là GIANT
GAY vui, DIE chết, NEAR gần
SORRY xin lỗi , DULL đần, WISE khôn
BURY có nghĩa là chôn
OUR SOULS tạm dịch linh hồn chúng ta
Xe hơi du lịch là CAR
SIR ngài, LORD đức, thưa bà MADAM
THOUSAND là đúng mười trăm
Ngày DAY , tuầ n WEEK, YEAR năm, HOUR giờ
WAIT THERE đứng đó đợi chờ
NIGHTMARE ác mong, DREAM mơ , PRAY cầu
Trừ ra EXCEPT, DEEP sâu
DAUGHTER con gái, BRIDGE cầu, POND ao
ENTER tạm dịch đi vào
Thêm FOR tham dự lẽ nào lại sai
SHOULDER cứ dịch là vai
WRITER văn sĩ, cái đài RADIO
A BOWL là một cái tô
Chữ TEAR nước mắt ,TOMB mồ MISS cô
May khâu dùng tạm chữ SEW
Kẻ thù dịch đại là FOE chẳng lầm
SHELTER tạm dịch là hầm
Chữ SHOUT la hét, nói thầm WHISPER
WHAT TIME là hỏi mấy giờ
CLEAR trong, CLEAN sạch, mờ mờ là DIM
Gặp ông ta dịch SEE HIM
SWIM bơi ,WADE lội, DROWN chìm chết trôi
MOUNTAIN là núi, HILL đồi
VALLEY thung lũng, cây sồi OAK TREE
Tiền xin đóng học SCHOOL FEE
Cho tôi dùng chữ GIVE ME chẳng lầm.
TO STEAL tạm dịch cầm nhầm
Tẩy chay BOYCOTT, gia cầm POULTRY
CATTLE gia súc , ong BEE
SOMETHING TO EAT chút gì để ăn
LIP môi, TONGUE lưỡi , TEETH răng
EXAM thi cử, cái bằng LICENSE ...

( to be continued)

Nguời hỏi Đức Dalai Lama:

"Điều gì làm Ngài ngạc nhiên nhất ở nhân loại ?Ngài trả lời:"Con người... bởi vì con người phung phí sức khỏe để tích tiền của, rồi lại bỏ tiền ra để tìm mua lại sức khỏe.Và vì quá lo nghĩ cho tương lai, con người quên mất hiện tại, đến nỗi không sống với hiện tại lẫn tương lai.Con người sống như thể sẽ không bao giờ chết... Nhưng rồi sẽ chết như chưa từng sống bao giờ "


On demandé au Dalai Lama…Qu’est qui vous surprend le plus dans l’humanité?Il a répondu: "Les hommes…Parce qu’ils perdent la santé pour accumuler de l’argent,ensuite ils perdent de l’argent pour accumuler la santé .Et à penser anxieusement au futur,ils oublient le présent de telle sorte qu’ils finissent par non vivre ni le présent ni le futur.Ils vivent come si ils n’avaient jamais vécu.” Venerable : What makes you surprise the most?“Human,as human wasted the health to make and save money,then use money to buy for good health.Human also worry for the future so human loose the presence!AndHuman live as if they never die but all human will die! "

Tình yêu của cha mẹ .


Ông lão 80 tuổi ngồi trên chiếc ghế sô-pha cùng người con trai trí thức 45 tuổi. Đột nhiên có tiếng một con quạ gõ gõ cái mỏ vào ô của sổ của căn nhà.Hãy quan tâm, ân cần... Người cha già hỏi con trai: “Cái gì vậy?”.Người con trai trả lời: “Một con quạ”.Vài phút trôi qua, người cha lại hỏi con trai: “Cái gì vậy?”.Người con trả lời: “Cha, con đã nói với cha rồi. Đó là một con quạ”.Một lúc nữa lại trôi đi, người cha già lại hỏi: “Cái gì thế?”.Đến lúc này, có chút bực dọc, khó chịu trong giọng điệu của người con trai khi anh ta trả lời cha: “Đó là một con quạ, một con quạ”.Một lúc lâu sau, người cha lại hỏi con trai cũng vẫn câu hỏi “cái gì thế?”.Lần này người con trai thực sự tức giận hét vào mặt người cha già mà rằng: “Tại sao cha cứ hỏi đi hỏi lại con cùng một câu hỏi thế hả? Con đã nói bao nhiêu lần rồi, đó chỉ là một con quạ. Cha không hiểu hả?”.


Thoáng chút ngần ngừ, người cha đi vào phòng mình, mang ra một cuốn nhật kí đã cũ nát. Cuốn sổ ông giữ gìn kể từ khi người con trai ra đời. Mở một trang, người cha đưa cho cậu con trai đọc. Khi người con trai đón lấy, anh ta thấy những dòng chữ được viết trong nhật kí như sau:“Hôm nay, đứa con trai bé bỏng 3 tuổi ngồi cùng tôi trên chiếc ghế sô-pha. Khi một con quạ đậu trên cửa sổ, con trai đã hỏi tôi 23 lần rằng đó là cái gì, và tôi cũng đã trả lời 23 lần rằng đó là một con quạ. Tôi nựng con mỗi lần nó hỏi tôi cùng một câu hỏi, lặp đi lặp lại 23 lần. Tôi không hề cảm thấy khó chịu, mà trái lại, càng yêu thương đứa con ngây thơ bé bỏng này hơn”…


Khi cha mẹ bạn trở nên già cả, đừng chối bỏ và coi họ như một gánh nặng. Hãy nói với họ bằng những từ ngữ lịch sự, tử tế, kính trọng, và khiêm tốn. Hãy quan tâm, ân cần với họ. Bởi chính họ đã nuôi nấng bạn từ tấm bé, luôn thể hiện tình yêu vị tha, lớn lao đối với bạn, không quản ngại nắng mưa, bão tố, cho bạn có được ngày hôm nay.

"Dear God, this year please send clothes for allthose poor ladies in Daddy's computer, Amen."


"Lạy Chúa, năm nay xin gửi quần áo xuống cho tất cảnhững phụ nữ nghèo khổ trong computer của ba con. Amen"

Monday, July 27, 2009




phút suy tư






Tâm là một điểm tuy nhỏ nhưng quan trọng, nên người ta mới gọi là tâm điểm.Tâm của con người càng quan trọng hơn vì nó nói lên nhân cách của một con người : - Tâm lệch lạc thì cuộc sống nghiêng ngã đảo điên.- Tâm gian dối thì cuộc sống bất an.- Tâm ghen ghét thì cuộc sống hận thù.- Tâm đố kỵ thì cuộc sống mất vui.- Tâm tham lam thì cuộc sống dối trá…Cho nên, ta không những đem tâm của mình đặt ngay trên ngực để yêu thương, mà còn :- Đặt trên tay để giúp đỡ người khác.- Đặt trên mắt để nhìn thấy nổi khổ của tha nhân.- Đặt trên chân để mau mắn chạy đến với người cùng khổ.- Đặt trên miệng để nói lời an ủi với người bất hạnh.- Đặt trên tai để biết nghe lời than trách, góp ý của người khác.- Đặt trên vai để biết chịu trách nhiệm và chia sẻ trách nhiệm với anh em chị em.Thân xác không tim thì thân xác chết, làm người không có tâm thì cuộc sống chỉ có hận thù và là mối nguy hiểm cho mọi người.

Cây đòn gánh

Cây đòn gánh vót từ một mảnh tre gắn với đôi vai gầy của bà, của mẹ, của chị tôi không biết tự bao giờ.
Mẹ ơi! Con đã biết trở vai, con gánh được rồi”, tôi sững người chợt nghe tiếng reo vui của một bé gái nhà quê khi biết gánh. Ai hiểu được cái nhọc nhằn đè nặng đôi vai lại khiến các em vui mừng đến vậy...
Chấp nhận nặng gánh hai vai phải chăng đó chính là biểu hiện mở đầu của thiên hướng yêu thương nơi người phụ nữ…?
Cây đòn gánh vót từ một mảnh tre gắn với đôi vai gầy của bà, của mẹ, của chị tôi không biết tự bao giờ. Cây đòn gánh phải vót sao cho hợp với sức gánh của người dùng, nó mới nung nẩy, nhịp nhàng giúp giảm bớt sức nặng đè trên vai gánh. "Con cò lặn lội bờ sông. Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non". Cho đến một ngày, qua lời cô giảng, tôi chợt nhận ra con cò trong câu hát ru ấy chính là hình ảnh những người mẹ, người vợ gieo neo gian khổ với chồng con, với cuộc sống gia đình. Và tôi đã biết thương đôi vai gánh nặng của mẹ, biết ái ngại khi đón những gói quà, quyển sách, tập vở mẹ lấy từ gánh ra trao cho sau những lần tan chợ. Cũng như với tất cả những người phụ nữ ở xóm nghèo ven đô này, cây đòn gánh làm bầu bạn với mẹ tôi tháng tháng, ngày ngày, nối biển chợ với nguồn xa, núi thẳm để mang về áo cơm cho cả gia đình.
Nơi thành phố, người đàn ông nghèo phải đạp xe ba gác, xích lô, làm phu hồ, bốc vác … Còn người phụ nữ nghèo hầu như chỉ gắn với cây đòn gánh bán hàng rong, ve chai hay thu mua đồ đồng nát. Để có những bước đi trông nhẹ nhõm, nhịp nhàng, êm thắm, họ đã kín đáo hít sâu từng hơi thở để tiếp sức cho lồng ngực luôn bị cây đòn gánh đè nặng. Làm sao nói hết cái gian nan của nghiệp gồng gánh khó nghèo: hàng xáo, nguồn chợ, than củi và cả gánh thuê. Nhìn những cô, những chị với cây đòn gánh nhẵn thín ngồi chờ người thuê nơi các chợ lao động gầm cầu, bến xe rồi ngước lên con đê sông Hồng cao ngất, chợt thấy lòng mình nao nao, bao nỗi niềm tình ý cùng những giá trị lắng sâu của cây đòn gánh trên đôi vai yếu mềm của người phụ nữ. Cây đòn gánh của mẹ tôi dùng đã lâu, lên nước láng bóng. Mỗi khi ngồi nghỉ, người thường ve vuốt nó tựa như nựng nịu chính nỗi khổ nhọc và niềm thương mến của mình. Anh em tôi lớn khôn, lần lượt rời vòng tay mẹ nhưng không ai quên mối nợ nần với cây đòn gánh thấm mồ hôi và dãi dầu sương nắng của mẹ. Trên những nẻo đường của cuộc sống bộn bề, đôi khi tôi thất thần dừng lại như gặp được mẹ tôi trong bóng hình của những bà mẹ cửu vạn rời quê lên phố gánh thuê để nuôi con học đại học, rồi ở những miền quê xa xôi có những người mẹ còng lưng gánh mắm, gánh hàng nhôm nhựa đi bán để kiếm tiền cho con ăn học nên người… Cây đòn gánh cùng với đôi vai người mẹ là bệ phóng đưa những đứa con từ khó nghèo, thiếu thốn vươn đến tầm cao tri thức. Một cô bạn người nước ngoài hỏi : "Anh nhớ kỷ niệm gì nhất thời thơ ấu…?". Tôi đã kể cho cô nghe về mẹ - người mòn vai với cây đòn gánh, đem hạt muối quê lên tận nguồn xa để đổi về hạt thóc, hạt bắp và cả đến hạt mít khô nuôi anh em tôi khôn lớn. Và mỗi khi về lại xóm nghèo ven đô ấy, trong tôi lại trào dâng bao niềm thương nhớ với một cảm giác nôn nao buồn như "ngày xưa mỗi lần chạm vai gầy áo mẹ…"


Minh Trường (Bản tin ĐHQG Hà Nội)



Người Mỹ trầm lặng trên đồi Buông.

SGTT - Robert Poduna Vac hay ngồi bệt trước hiên nhà nhìn ra khu đồi trước mặt, nơi đó có vạt rừng keo và cau do chính ông tạo dựng nên. Dáng ngồi và khuôn mặt bình thản của Robert gợi cho người ta cảm giác ông đã thuộc về nơi này từ lâu lắm…
Lúc tôi đến, ông mặc một chiếc áo lam của người Phật tử, tay cầm tràng hạt, mắt chăm chú nhìn lên tượng Quan âm toả hào quang điện chấp choá trên tường. Ông đang đắm chìm trong một cảnh giới không thể quấy rầy.
Vì tôi yêu em
Nhà ông ở trên đỉnh đồi Buông, thuộc một xã miền núi hẻo lánh của Quảng Nam – xã Tam Lãnh (huyện Phú Ninh). Tại sao một chuyên gia phần mềm của một công ty lớn ở Washington, lại từ bỏ tất cả để đi làm nông dân ở chốn rừng núi này, thật khó giải thích. Mỗi người nói mỗi kiểu, riêng Nguyễn Bích Giang, cô gái đầu của người phụ nữ sắp là vợ Robert, giải thích hơi lạ: “Kiếp trước ổng nợ mẹ em nên kiếp này ổng phải trả”..
Giang nói: “Ổng từ bỏ quê hương, tiện nghi, tiền bạc, thậm chí bỏ cả đạo gốc (Robert đã cải đạo Thiên Chúa sang đạo Phật) để theo mẹ em, một phụ nữ đã có đời chồng, ba đứa con, nghèo xơ xác làm nghề rửa bát thuê. Ổng sống chung với mẹ ba năm rồi nhưng tối ai ngủ giường nấy, ổng ngủ một mình còn mẹ ngủ với em. Ông hy sinh tất cả vì mẹ mà không đòi hỏi điều gì cả”. Bà Lữ Hà Thy Nhơn (1969), vợ sắp cưới của Robert, cũng thú thật như vậy: “Robert bị tai nạn giao thông dẫn đến đau cột sống, không thể ân ái vợ chồng được…” Bà Nhơn cũng tiết lộ, Robert coi điều đó là một thiệt thòi cho bà, thỉnh thoảng ông đưa bà cả chục ngàn USD và khuyên bà nên đi chơi đâu đó. Nhưng bà chối từ. Bà không muốn phụ ông, một người bà coi như đấng cứu nạn của đời mình.
Robert đã biến cô lọ lem Thy Nhơn nghèo xác xơ thành một “công chúa” ở đất Tam Lãnh này. Ngày trước bà Nhơn chỉ có một túp lều dưới chân đồi, trong đó ngoài cái giường tre không còn gì nữa cả. Robert đã sắm cho gia đình bà từ… cuộn giấy vệ sinh sắm lên. Ông bỏ tiền đổ đất nền lên cao và dựng lên đó một ngôi nhà khang trang thuộc loại nhất nhì của Tam Lãnh bây giờ. Ông chuộc lại toàn bộ đất đai (3ha) mà ngày trước vì túng thiếu mẹ bà đã bán, và dựng lên đó một trang trại với rừng keo, cau xanh ngát, với hàng trăm con gà, vịt, bồ câu… Ba đứa con bà được ông sắm sửa từ cái áo, cái quần, ông đi hỏi vợ cho cậu con trai giữa và chuẩn bị làm đám cưới cho cô con gái đầu của vợ, Nguyễn Bích Giang. Ông làm tất cả những điều đó, với số tiền chi ra bằng gia tài một người giàu có ở Quảng Nam để được gì? “Nhiều khi tôi cũng thắc mắc như vậy, nhưng ông chỉ nói đơn giản, vì tôi yêu em”, bà Nhơn kể.
Âm thanh của sự trầm lặng
Robert về quả đồi này được bốn năm. Cả xã hầu như không ai nói được tiếng Anh (trừ vợ ông), ông không biết tiếng Việt. Vì vậy Robert có lẽ là người ít nói nhất của Tam Lãnh. Mỗi khi khách đến nhà, vợ ông huyên thuyên, còn ông theo thói quen ra ngồi bệt trước hiên nhà, hút thuốc và nhìn ra rừng. Bà Nhơn nói, Robert không thích ồn ào, mỗi khi đi đâu, ông đều khuyên nên chọn chỗ yên tĩnh.
Robert ít nói nhưng không hề lãnh đạm với mọi người. Do nhà có chăn nuôi nên hay thuê phụ nữ chung quanh đến thái chuối cây để làm thức ăn cho chúng. Những ngày đầu thấy bà con ngồi bệt xuống đất làm việc, ông lẳng lặng lấy xe máy chạy 30km đường núi xuống Tam Kỳ (tỉnh lỵ của Quảng Nam) mua một lô ghế nhựa nhỏ đem về cho bà con ngồi. Những nông dân đến làm thuê cho ông, ông không nói chuyện với ai nhưng không hề quên ai. Có lần một người đang làm bị ốm phải nghỉ. Thấy anh ta không đến, ông hỏi vợ rồi vào lấy mấy trăm ngàn đồng đưa vợ bảo đem đến cho anh ta uống thuốc. Qua trường mẫu giáo thôn thấy bàn ghế các em xập xệ, ông làm thinh về lấy mấy triệu đồng qua cho trường để sửa chữa. Một lần nghe bà con định tu sửa lại cái miếu thôn, ông đưa tiền cho bà con mua vật liệu và đích thân đi mua sơn về bỏ hai ngày lụi cụi sơn lại miếu. Các cụ bô lão trong thôn sững sờ.
Chốn về của kẻ độc hành
“Chúng ta về quê em sinh sống đi”, ông đề nghị bà Nhơn khi hai người đang ở Sài Gòn.“Thế còn công việc của anh, về đó chúng ta lấy gì mà sống?”“Tôi xin nghỉ việc công ty. Em đừng lo, tôi có điều kiện để em sống một đời không lo lắng”.“Nhưng anh thích điều gì ở đó?”“Tôi thích sự tĩnh lặng của nó”.
Ông về hôm trước, hôm sau bà con đã thấy ông ra đồng. Nhà bà Nhơn có mấy sào lúa, từ cày cấy, đổ nước, gặt hái…ông tham gia hết. Với tiền bạc của mình ông dễ dàng trở thành một đại điền chủ của Quảng Nam. Nhưng không, ông chắt chiu từng hạt lúa trên đám ruộng của mình. Những trưa nắng như đổ lửa, bà con thấy ông đầu trần, vận mỗi cái quần đùi, lết bàn chân đi tới đi lui trên sân để đảo lúa cho khô. Ông phơi phóng, gìn giữ từng hạt lúa không phải cho mình vì ông chưa… ăn cơm được. Ngày ngày, khi gà trong thôn vừa gáy, ông đã dậy, vác cuốc ra đồi chăm lo rừng keo, rừng cau, dựng cây này lên, bón gốc cho cây kia. Đang làm, sực nhớ điều gì, ông tất tả chạy về. Ông lấy cái ô lúa mà vợ đong sẵn hú gọi gà, vịt, bồ câu đến để cho ăn. Có lần chuyên gia phần mềm Robert cho gà, vịt ăn đến suýt chết vì quá nhiều, con nào con nấy diều phồng lên cứng ngắc, đi không nổi. Từ đó, bà Nhơn phải đong khẩu phần gà, vịt cho Robert…
Trang trại cho thu nhập bao nhiêu, Robert không cần biết. Điều Robert cần là được làm công việc của một nông dân. Robert ước ao được chết như một… nông dân, nghĩa là có cái mộ. Bà Nhơn biết điều này qua một lần Robert tâm sự: “Ở bên Mỹ khi chết thiêu xác mang tro rải biển, thấy lạt lẽo cuộc đời quá. Tôi muốn được như người dân quê em, có một ngôi mộ, nhỏ cũng được, nhưng là cái còn lại của mình sau cuộc đời này”.
Một lần Robert về Mỹ, bà Nhơn im lặng kêu người xây một ngôi mộ cho ông bên cạnh cái trang trại với rừng cây, gà vịt mà ông tạo dựng nên. Khi trở lại biết chuyện này ông khóc nức nở vì cảm động: “Em đã toại nguyện một mong muốn lớn nhất của đời tôi. Cả đời này tôi mang ơn em”. Bên ngôi mộ mình, ông tâm sự đã từng có một người vợ, từng tha thiết mong những đứa con. Nhưng vợ ông ba lần mang thai ba lần hỏng vì cô nghiện rượu. Ông ly dị vợ và sau đó bị tai nạn giao thông, chuyện có con coi như khép lại vĩnh viễn. Vì công việc ông sống nhiều nước, nhưng đi đâu ông cũng cô đơn, cũng thấy thiếu vắng. Chỉ có ở đây, ở đồi Buông này, mà ông hiểu theo tinh thần đạo Phật là buông xả tất cả, ông mới thấy lòng mình yên tĩnh.
Đêm đêm theo lời khuyên của bà Nhơn, Robert đem máy cassette ra mộ mình mở băng kinh Phật “cho ấm ngôi nhà mai sau”. Ông rất hay đi chùa. Đến đâu ông cũng cúi đầu lạy Phật thành kính. Mỗi ngày hai thời, ông mặc áo lam, cầm xâu chuỗi đứng niệm Phật. “A di đà Phật” là bốn tiếng Việt duy nhất mà ông thuộc và sử dụng hàng ngày.
Robert Poduna Vac vừa xin được Giấy chứng nhận độc thân từ đại sứ quán Mỹ tại Việt Nam. Ông cần thủ tục này để làm hôn lễ với bà Nhơn. Một đám cưới có phần kỳ lạ, đám cưới mẹ lại diễn ra sau đám cưới con (Bích Giang), chú rể 73 tuổi, cô dâu 41 tuổi, đám cưới thì có, động phòng thì không.


Đoàn Nguyễn

Cô Viết Bài Thơ Tặng Các Em.


Cô viết bài thơ tặng các em

Cho dù quậy phá, cho dù ngoan

Đều đã là “thành nhơn chi mỹ”

Hiểu biết, trưởng thành, dễ thương thêm.

Tìm đến cùng nhau ôn chuyện xưa!

Chuyện ngày cắp sách, giỡn. chơi, đùa…

Chuyện ngày son trẻ đầy mơ mộng,

Chuyện tuổi hồn nhiên, chuyện nắng mưa!

Tìm kỷ niệm xưa tuổi học trò,

Những ngày ấm áp cạnh Thầy Cô,

Như đàn chim nhỏ quây quần tổ,

Như cá tung tăng dưới đáy hồ!

Mong ước sao tình thắm đầm thêm,

Tình Thầy, tình Bạn luôn ấm êm.

Tuy cách xa nhau ngàn vạn lý,

Cho nhau tình thân ái, êm đềm.

Cô Tuyết Bạch – 07/08 ( Tho* Tre^n NET)



Tạ Lỗi




Có con sóng xô nghiêng nỗi nhớ


Có nhịp cầu nối vụng dại tuổi thơ


Con lớn lên xa dần tiếng mẹ ru


Có lúc quên ân cần lời cha dặn


Gió và nắng xô nghiêng từng khoảnh khắc


Con vô tình để kí ức chênh chao....


Con trở về gặp ngọn gió hanh hao


Gặp dáng mẹ hằn cong bờ cát trắng


Mái tóc cha rưng rưng từng sợi bạc


Bỗng thấy mình mắc nợ tuổi thơ!


Con trở về gặp lại gió hanh hao


Lớp học xưa vắng bóng thầy lặng lẽ


Ngoài bờ xa gió rung miên man thế


Con xin thầy!Tạ lỗi với ngày xưa...




Tặng Cô




Em vẫn thường nhắc đến mùa thu


Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ


Bài tập đọc năm nao em còn nhớ


Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ


Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi


Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!


Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ


Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài


Chỉ mỗi chữ O em đọc sai


Dường như cô già đi mấy tuổi


Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy


Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!


Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia


Là một lớp người lớn lên và biết sống


Mặt đất như trời xanh mơ mộng


Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.


Khởi đầu cho một chuyến đi xa


Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật


Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất


Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...




Bài thơ chia đôi




Em viết lòng mình bằng một bài thơ


Đem chia làm hai nửa


Nửa xa xưa, em tặng cô là mẹ


Nửa hôm nay, em kính tặng các thầy


Mưa gió chập chùng mẹ tần tảo đêm ngày


Nhuốm tóc bạc nhường em cả thanh xuân tuổi trẻ...


Một nửa đời em


Cách làm người là của mẹ


Hạnh phúc cuối cùng của mẹ ở nơi em...


Một nửa đời em Tri thức muôn phương


Thầy góp nhặt trao cho em tất cả


Những kiến thức, những kỹ nghệ tối tân vô giá


Viên phấn trên tay thầy mòn mỏi nhường lại thời gian...


Hai nửa con người em


Từ hai người thầy trao tặng


Bài thơ em chia đôi với tất cả lòng biết ơn, kính trọng


Theo suốt trong em trọn vẹn một kiếp người!




Tho* tre^n NET.



THẢN NHIÊN SINH NHẬT


Xin chào sinh nhật sáu mươi
Tay ôm sáu chục nụ cười trong xanh
Soi gương tôi thấy lại mình
Đường nhăn to nhỏ chạy quanh mắt buồn
Hôm nay ngày cũng đời thường
Mà như buổi sáng đã nhường buổi trưa
Chừng như thấy lại ngày xưa
Mới Xuân mà đã đến mùa Thu sang
Rừng xanh lá đã khô vàng
Chỉ chờ gió lạnh là sang Đông rồi
Tôi nhìn chỉ thấy một tôi
Sáu mươi tuổi trải một đời ngổn ngang
Dọc đường lớp lớp băn khoăn
Trái tim còn đập khi gần lúc xa
Cười như trẻ mới lên ba
Chạy lông nhông thoắt nay đà sáu mươi
Còn mang trăm sợi bồi hồi
Và ngàn xúc động theo đời mọc lên
Hôm nay sinh nhật bình yên
Tự dưng sao thấy muộn phiền tuổi tôi
À ra mình đã sáu mươi
Nhìn quanh không gặp nụ cười ngày thơ
Tôi nhìn tôi tưởng trong mơ
Xanh trong mắt nhớ vàng mơ tuổi nầy
Tôi nhìn tôi lạ, tưởng ai
Thì ra mình đấy, tiếc hoài ngày xưa
Nhớ ra trời đã sang mùa
Sáu mươi! Sinh nhật! Tôi đùa! Thản nhiên!


TRẦN GIA TĨNH TÂM

Sunday, July 26, 2009


Gởi NHỎ HUỆ .


Ta xa Nhỏ lâu ngày

Gặp nhau mừng muốn chết

Nhớ về tuổi thơ ngây

Nói làm sao cho hết!


Nhìn lại Nhỏ trong hình

Chỉ mình Nhỏ còn trẻ

(như mầm non lên xanh)

Tụi ta giờ mọc rể


Mấy mươi năm lênh đênh

Thuyền ta đầy sóng gió

Làm sao giữ màu xanh

Như màu xanh của Nhỏ


Gởi Nhỏ lòng yêu thương

Của bạn thân ngày cũ

Vẫn nhớ nụ cười duyên

Mỉm mỉm thôi cũng đủ!


Ngày xưa Nhỏ tiểu thơ

Gọi là nàng Ngọc Huệ

Bao giờ đến bao giờ

Muôn đời y như thế!


( thơ nhặt trên NET)










Tác giả: Lưu Quang Vũ

Nhà chỉ mấy thước vuông, sách vở xếp cạnh nồi

Nếu nằm mơ, em quờ tay là chạm vào thùng gạo

Ô tường nhỏ treo tranh và phơi áo

Ta chỉ có mấy thước vuông cho hạnh phúc của mình

Nhà chật như khoang thuyền hẹp nhỏ giữa sông

Vừa căng buồm để đi, vừa nấu cơm để sống

Phải bỏ hết những gì không cần thiết

Ta chỉ có mấy thước vuông cho hành lý của mình

Khoảng không gian của anh và em

Khi buồn bã em không thể quay mặt đi nơi khác

Anh không giấu em một nghĩ lo nào được

Ta chỉ có mấy thước vuông để cùng khổ cùng vui

Anh ngẩng lên là ở cạnh em rồi

Bạn thuyền ơi, ngoài kia chiều lộng gió

Bên cửa sổ của gian phòng nhỏ

Mắt em xanh thăm thẳm những chân trời.

TA VÌ LỤC BÁT BƯỚC VÔ.


Trầm mình trong suối thi ca

Nghe câu sáu tám tưởng là ca dao

Lời thơ như muốn mở đầu

Cho ngàn sau những nhánh sầu mọc lên

Ai đem câu sáu bắt đền

Để câu tám nép một bên mà buồn

Mây dồn theo giọt mưa tuôn

Chảy theo lục bát cho hồn đong đưa

Đêm nằm mơ đẹp trời mơ

Ai từ lục bát bất ngờ bước ra

Cầm câu sáu tám ngâm nga

Ai làm cho cánh sao sa lưng trời

Nhớ ơn lục bát một đời

Để cho mình viết ngàn lời mộng mơ

Từ áo the dặm câu hò

Đến đôi guốc mộc gõ thơ xuống đời

Mở câu sáu gọi nụ cười

Khép câu tám đẩy đưa mời mọc nhau

Trời mưa ướt cả mái đầu

Xin đừng dội ướt nửa câu thơ buồn

Xa thơ Đường Luật bình thường

Mà xa lục bát nhớ thương không bờ

Ta vì lục bát bước vô

Gặp ai từ đó tình cờ bước ra

Cũng đành như kẻ lạ xa

Nhưng còn lục bát còn là tình nhân!


TRẦN GIA TĨNH TÂM

LẤY CHỒNG THI SĨ .
Những bài thơ anh, làm em rung cảm,
Em lúc nào cũng như sống trong mơ,
Khi bất chợt thấy lòng mình trống vắng,
Em yêu rồi, hình ảnh một nhà thơ.
Tôi đang đứng giữa gã ba đường, phải quyết định lấy chồng, một trong hai người : Anh Thi sĩ và anh Business, hai anh đều bằng tuổi, ngang ngửa nhau về “sự nghiệp”. Anh Thi sĩ đang nổi tiếng, thơ anh đăng trên nhiều tờ báo địa phương, còn anh business thì đang thành công trong nghề, nói chính xác hơn anh đang làm chủ một nhà hàng cơm phở nổi tiếng. Hai anh đều là người tử tế, đàng hoàng, và chẳng hiểu sao hai ngành nghề khác nhau thế, nhưng hai anh lại giống nhau ở một điều là cùng yêu tôi và muốn cưới tôi làm vợ.
Mẹ tôi cứ lo lắng, sợ tôi ế chồng, nay thấy một lúc có hai thằng đòi làm con rể, bà vui mừng cuống cuồng lên, cứ làm như…chính bà đang bị ế chồng. Bà cân nhắc, so sánh hai người và giục tôi:
- Con đã lớn tuổi rồi, sắp thành…gái già rồi, khỏi phải suy nghĩ cho mất công, phí thời gian, cứ lấy ngay anh …Phở cho ấm thân.
Mẹ tôi cứ gọi tắt tên anh bằng chính cái…nghề của anh cho tiện, cho dễ nhớ. Bà nói tiếp:
- Anh thi sĩ, gàn gàn, dở dở nên ế vợ cho đến bây giờ. Dẹp nó qua một bên đi con.
Tôi cãi:
- Như thế thì anh Phở cũng gàn gàn dở dở nên đến bây giờ cũng chưa có vợ đấy !
- Người ta lo làm ăn, lo làm giàu, còn anh thi sĩ thì bận rộn gì ngoài mấy bài thơ vớ vẩn đăng báo?
Mẹ tôi hứ lên một tiếng, kết luận:
- Trông người cứ lừng kha lừng khừng, ai mà chịu nổi ?
- Con chịu nổi !
Tôi tự ái giùm anh và bênh vực cho anh .Là một người yêu thơ anh, từng thổn thức vì thơ anh, nay được “thần tượng” yêu lại và muốn cưới làm vợ, tôi hãnh diện lắm, nhưng đắn đo một tí , chỉ vì anh quá nghèo so với anh chủ nhà hàng phở.
Sau vài đêm suy nghĩ, t ôi quyết định chọn anh thi sĩ, vì tôi không biết làm thơ, lấy anh tôi sẽ có cả một trời thơ cho riêng mình.Và vì tôi có thể tự nấu phở để ăn, nên…khỏi cần lấy anh chủ tiệm phở nữa.
Tôi phải hi sinh, tranh đấu với nội tâm mình và với gia đình, cha mẹ, để chọn anh, tưởng rằng khi nhận được tin anh sẽ mừng vui lắm, nhưng anh thi sĩ chỉ… lừng khừng:
- Cưới em thì chắc chắn anh sẽ cưới, nhưng anh …chưa đủ tiền !
Tôi mơ mộng thề thốt:
- Em sẽ chờ. Không có gì ngăn cản được con đường tình của em đến với anh đâu !
Anh ngẫm nghĩ, tính toán một lúc rồi nói:
- Vậy em chờ anh …mượn tiền nhà bank xem sao.
Tôi ngao ngán:
- Đợi anh mượn nợ, làm thủ tục cũng lâu lắm. Thôi, em sẽ bỏ tiền ra, chúng mình sẽ là vợ chồng, tiền của em cũng là của anh.
Lấy được người mình yêu và nể phục thật là hạnh phúc. Những bài thơ tình của anh đăng báo đều được các bà, các cô ưa thích, họ gởi thư đến toà soạn báo nhờ chuyển đến cho anh. Đọc những lời thư ái mộ đó, tôi càng cảm thấy hãnh diện và hạnh phúc thêm , bất cứ sáng tác mới nào của anh, tôi đều được đọc trước khi đăng báo, trong thơ anh ít nhiều có hình bóng tôi, có ý kiến, tâm tư tôi đóng góp vào.
Mải mê trong hạnh phúc, tôi quên mất anh Phở, anh thất tình tôi, chểnh mảng trong công việc làm ăn, nên hình như phở anh …kém ngon đi?. Kể cũng tội, giá mà ngoài tài nấu phở, anh cũng biết làm thơ hay nữa thì lý tưởng biết mấy! Tôi thích ăn phở, và yêu thơ mãnh liệt. Nhưng tôi không thể lấy một lúc hai người.
Ít lâu sau, tôi nghe tin anh Phở lấy vợ, chị này chắc có tâm hồn ăn uống chứ làm gì có một tâm hồn mộng mơ như tôi?
Tôi đi làm, chồng thi sĩ của tôi cũng đi làm, vì thơ anh có hay cách mấy cũng chẳng kiếm ra tiền. Thơ là mộng mà, nên phải lấy thực nuôi mộng. Khi cuộc sống yên ổn, có tiền trả nợ nhà, nợ xe, có cơm ăn, áo mặc, tâm hồn anh mới thoải mái nghĩ ra thơ.
Ở với anh, tôi mới biết điều đó, tính anh lừng khừng đủ thứ, nhưng sáng sớm, vừa nghe cái alarm reo báo thức, là anh lập tức ngồi nhỏm dậy, nhanh như cái lò xo, nhảy xuống giường, sửa soạn đi làm. Chẳng lừng khừng tí nào cả.
Ngoài 8 tiếng làm việc, anh lại hiện nguyên hình là một nhà thơ… gàn gàn dở dở như mẹ tôi đã nhận xét.
Cái vòi nước trong bồn tắm bị leak, nước cứ chảy nhỏ giọt cả tuần nay mà anh không hề hay biết, tâm hồn anh để ở tận đâu đâu, mỗi ngày tôi hứng được mấy thùng nước, thấy nước chảy mà tôi xót cả ruột, tháng này chắc trả bill nước cũng mệt. Tôi nhắc nhở mãi, anh mới chịu vác búa, vác kìm vào phòng tắm, anh hì hục gì trong đó không biết, một lúc lâu sau, anh cầm búa, cầm kìm ra hớn hở ….khoe:
- Không…sửa được em ơi, vòi nước vẫn chảy nhỏ giọt. Nhưng nhờ thế mà anh đã làm được bài thơ” Khi em khóc”.
Tôi vào phòng tắm, chẳng những không sửa được, mà anh còn làm…hư hỏng thêm, nước chảy nhỏ giọt nhiều hơn, nhanh hơn .Nhưng tôi cũng…sung sướng, ngạc nhiên và khâm phục hỏi anh:
- Anh nhìn giọt nước chảy mà tưởng tượng ra giọt nước mắt người yêu ư?
Anh hớn hở khoe tiếp:
- Đúng thế, làm thơ thì phải giàu tưởng tượng mà em. Như tuần trước, trong lúc cắt cỏ vào một buổi chiều nắng, trời nóng đến chảy mồ hôi, bụi và rác bay mờ cả mắt, nhưng anh cũng…kịp tìm được ý cho bài thơ “ Gió bụi một cuộc tình ” đấy.
Trời ơi, tôi đâu có ngờ những bài thơ tình ướt át của anh ra đời trong những hoàn cảnh thực tế “phũ phàng” như thế !
Những hôm thời tiết giở chứng, âm u và mưa gió, chồng tôi ngồi trong nhà, suy tư, và ghi ghi chép chép được mấy câu thơ ( mà tôi tin chắc là hay ).Tôi bỗng chạnh lòng…thương cho anh Phở , chắc càng nhìn mưa rơi, anh càng sốt ruột…lo nồi phở ế ?!
Thơ của chồng tôi làm ra nhiều quá, không biết để đâu cho hết. Tôi bàn với anh nên in thơ để bán, tôi hào hứng lắm, nếu thơ anh được đi vào…văn học sử thì tôi cũng…ngang nhiên được vào theo, vì tôi là vợ của anh mà.
Nhà thơ mộng mơ cao ngất trời mây nhưng khi động đến tiền cũng vội vàng…rơi xuống đất, trở về thực tế :
- Anh xin em, đừng có ý nghĩ ấy nữa, in thơ là lỗ vốn, em biết chưa?
- Em biết rồi, mở một quán nhậu còn hi vọng khách đông, chứ thử mở một quán bán sách, toàn là thơ, truyện thì sẽ chẳng có ma nào đến mua. Nhưng mình vì mục đích văn nghệ, để góp mặt với đời, để mang thơ đến với khách mộ điệu bốn phương. Ai in thơ cũng đều thế cả, chứ có ai sống bằng “nghề” làm thơ đâu.
Tôi hồ hởi nói tiếp :
- Em đã hỏi nhà in rồi, không tốn bao nhiêu đâu, nếu in càng nhiều thì giá thành mỗi cuốn càng rẻ. Anh đừng lo, mình sẽ tổ chức buổi ra mắt sách, mời tất cả bà con họ hàng bên nội, bên ngoại, bạn bè xa gần, ít nhất cũng lấy lại vốn.
Chẳng bao lâu sau, 3,000 cuốn thơ tình của chồng tôi ra đời, hai vợ chồng tôi chở sách từ nhà in về chất đầy trong …phòng ngủ, thương mến và trân trọng chờ ngày ra mắt sách. Thi sĩ chồng tôi xôn xao rạo rực cũng không bằng tôi, ngày nào tôi cũng soi gương ngắm nghía xem mình có “dễ thương”, có xứng đáng là vợ của một nhà thơ không? Tôi đi mua sắm quần áo rộn rịp, làm chồng tôi ngạc nhiên:
- Cứ làm như em đang sửa soạn đi thi…hoa hậu ấy !
- Chúng mình đang sửa soạn ra mắt sách mà !
- Nhưng ra mắt sách của anh chứ có phải của em đâu!
- Em là vợ anh. Nhân vật số 2 cũng quan trọng lắm anh à. Em đã chẳng cho anh những nguồn cảm hứng làm thơ đó sao?
Chồng tôi gật gù:
- Ừ nhỉ, bằng chứng là những lúc em sai anh sửa cái vòi nước, và cắt cỏ, anh đã viết nên thơ.
Ngày ra mắt sách đã đến, ngoài anh em, họ hàng, em, cháu không sót mốt ai, là bạn bè thân của hai vợ chồng, tôi còn mời được một đống… khách nhằng nhịt, mà tôi…chẳng nhớ tên, chỉ quen biết sơ sơ lúc… đi chợ, đi chùa v..v..do tôi moi óc mãi mới nghĩ ra, mới liên lạc xin được số phone, địa chỉ để…gởi giấy mời một cách… thống thiết, nên chẳng ai nỡ từ chối cả. Nói tóm lại, không một người quen dù thân dù sơ nào “ thoát” khỏi tay tôi trong dịp này.
Bạn bè lần lượt đứng lên giới thiệu anh và ngâm thơ anh, dĩ nhiên họ cũng không quên giới thiệu tôi là vợ của nhà thơ, tôi cảm động quá.
Các bạn bè anh, phụ giúp anh tổ chức buổi ra mắt sách này, chắc đã nhiều kinh nghiệm, họ kê một cái bàn dài ngay gần cửa ra vào, sách thơ chất đầy trên đó, không người khách nào…dám ra về tay không cả, ai cũng…phải dừng lại bàn, cầm cuốn thơ lên ngắm nghía, lật qua lật lại làm như quan tâm lắm.Trong khi vợ chồng tôi đứng đó, mỉm cười liên tục…mỏi cả miệng và chờ đợi họ… móc túi trả tiền, xong họ xúm vào mở trang bìa ra xin nhà thơ chữ ký, cứ làm như mê thơ anh lắm, trân trọng anh lắm, nhưng biết đâu, chốc nữa về đến nhà, cuốn thơ có chữ ký ấy sẽ bị quăng vào một xó, không bao giờ họ nhớ đến nữa?
Có những người bạn thân chơi rất đẹp, mua một lúc cả chục cuốn thơ và trả tiền cao hơn giá bán, coi như vừa mua vừa”donate”, những người mua lẻ tẻ từng cuốn cũng trả hào phóng như thế, cuốn thơ ghi giá 15 đồng, họ trả luôn 20 đồng cho chẵn, cứ làm như cho thêm tiền “típ” vậy. Trời ơi, làm ở nhà hàng, làm nail có tiền “tip” đã đành, làm… thơ như chồng tôi cũng có tiền “tip” nữa, vậy thơ cũng đồng nghĩa với bán buôn rồi sao?
Sau buổi ra mắt sách và “cưỡng bức” khách mua thơ, có cả lòng “xót thương” và lòng “hậm hực”, vì phải tốn tiền để vác những cuốn thơ –có khi chẳng bao giờ thèm đọc- về nhà, thì vợ chồng tôi coi như lấy lại vốn, được “lời” hơn 2,000 cuốn sách lù lù trong nhà.
Không thể tổ chức ra mắt sách lần thứ hai trong cùng thành phố này nữa, giá mà thơ…ăn được thì khách mời còn đến. Trong giây phút… xao lòng, tôi hiểu ra rằng…phở còn hấp dẫn hơn thơ, hôm nay ăn rồi, mai đói lại thèm ăn nữa, còn cùng một cuốn thơ, mấy ai đọc lại lần thứ hai ??
Thơ của chồng tôi đăng “rao vặt” trên báo để bán, bao nhiêu khách ái mộ thơ anh, từng viết thư khen anh nức nở thế mà chẳng ai thèm gọi phone hay gửi thư đến order thơ anh cả, chỉ lác đác như vài giọt mưa khan hiếm trong cơn nắng hạn, vài người gởi check đến mua thơ, thì lại có hai cái check…rổm, đã không có tiền mà lại bị nhà bank phạt mấy đồng, chẳng lẽ viết thư…cãi nhau, lại tốn thêm mấy chục cent tiền tem. Mà thôi, bớt được cuốn sách nào rộng nhà thêm chút đó, cho nên vợ chồng tôi coi như…mở rộng tấm lòng…cho không biếu không, vì…văn học nghệ thuật.
Ngày tháng trôi qua, tôi không đăng “rao vặt” bán thơ nữa, chỉ tổ tốn tiền quảng cáo cho chủ báo mà thơ vẫn chẳng ai mua, những cuốn thơ bỗng trở thành…chướng ngại vật trong nhà, vợ chồng tôi đành phải di chuyển chúng xuống garage. Tôi xót xa nhìn những bài thơ trữ tình của chồng tôi nằm một xó, bên cạnh cái máy cắt cỏ, cái bình đựng xăng và bao thứ lỉnh kỉnh không tên khác để trả căn phòng ngủ về vị trí của nó.
Không còn người bạn nào để tặng thơ nữa, vì họ đều là “nạn nhân” trong hôm ra mắt sách rồi !
Trong lúc thất vọng này, tôi chợt nhớ ra một người , đó là anh Phở, người duy nhất không…bị mời, chỉ vì tôi ngại ngùng anh còn buồn còn giận tôi, bây giờ tôi tin là anh đã nguôi ngoai, nên tôi muốn đích thân sẽ mang tặng anh một cuốn thơ của chồng tôi.
Tôi bước vào nhà hàng của anh Phở lúc đang đông khách, có một người đàn bà đẹp ngồi trong quầy tính tiền trông ra dáng bà chủ, chị ăn diện lịch sự, xắc xảo, tính tiền với khách xong lại quay ra chỉ huy đám thợ đang bận ríu rít gần đó.
Nhìn đám khách đông đang ăn uống, họ thưởng thức những tô phở nóng hổi, những dĩa cơm thơm ngon của anh làm ra một cách nhiệt tình và yêu thích. Anh Phở không phải tổ chức buổi ra mắt hàng qúan của anh, không phải gởi giấy mời ai cả, không “cưỡng bức” ai cả, khách thích và cần thì tìm đến, ăn xong trả tiền, xòng phẳng và vui vẻ đôi bên.
Còn những tác phẩm tim óc của chồng tôi-của nhà thơ-là những bài thơ nằm lặng lẽ trên một góc báo, không phải ai cầm tờ báo lên cũng đọc, không phải ai cũng muốn bỏ tiền ra mua một cuốn thơ. Sao mà vô lý và buồn đến thế ?
Lựa lúc bà chủ rảnh, tôi đến gần và để cuốn thơ lên quầy:
- Thưa chị, chúng tôi là bạn của anh nhà, tôi muốn tặng anh chị cuốn thơ này.
Chị nhìn tôi dịu dàng:
- Thơ của chị à ?
- Không, đây là thơ của chồng tôi.
Chị nhìn tên tác giả và nói như reo lên:
- Đây là nhà thơ mà tôi và chồng tôi đều yêu thích, chúng tôi tuy bận rộn nhưng thỉnh thoảng đọc báo, cứ thấy bài thơ nào của anh ấy là cả hai vợ chồng cùng đọc. Không ngờ hôm nay lại được anh chị tặng cuốn thơ này, cám ơn chị, cho chúng tôi gởi lời thăm nhà thơ và mong anh sáng tác đều để chúng tôi được đọc.
Tôi đã đọc thấy trong lời nói, trong cử chỉ của chị sự chân thành của một người yêu thơ, chị và chồng chị không phải chỉ biết buôn bán với bạc tiền, suốt ngày tính toán lời lỗ như tôi đã nghĩ.
Thì ra ai cũng có hai con người trong một, nhà thơ mộng mơ lãng mạn đến đâu cũng có phía đời thường cơm áo, hay một người sống thực tế đời thường đến đâu cũng có lúc tâm hồn lắng đọng, mộng mơ. Họ không thể viết thành văn, thành thơ, nhưng biết rung động, chia xẻ với những vần thơ, câu văn, những cảm xúc ấy không thua gì người viết.
Tôi chào chị ra về, lòng hân hoan vui sướng, đây là một cuốn thơ biếu tặng, nhưng tôi đã nhận được cái giá lớn nhất, trân trọng nhất, kể từ hôm ra mắt sách cho đến gìơ.

Nguyễn thị Thanh Dương

Mẹ

Tác giả: Đoàn Thị Lam Luyến


Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như Trời – Đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn chắc không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đã cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật nên tiếng “Mẹ”

Mẹ!
Cái tiếng gọi mà từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu

Mẹ!
Có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, tình yêu, hạnh phúc

Mẹ!
Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng…

Rồi những đứa bé lại chào đời và lớn lên theo năm tháng
Biết bao người được làm mẹ trong ngày
Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga trên trái đất này
Thành âm thanh không bao giờ vắng lặng

Mẹ!
Có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đóm lửa thiêng liêng
Cháy trong bão bùng, cháy trong đêm tối

Mẹ!
Có nghĩa là mãi mãi
Là cho – đi – không – đòi – lại – bao – giờ
Cổ tích thường bắt đầu từ : “Ngày xưa có một công chúa…” hay “Ngày xưa có một vị vua…”
Cổ tích còn bắt đầu từ: “Ngày xưa có mẹ… ”


XÔN XAO SINH NHẬT.


Có một người xô cánh cửa thời gian
Thấy sáu mươi cành hoa không buồn nở
Những ngọn nến đang ngập ngừng cháy đỏ
Theo tuổi vàng, thơ ấu cũng bay đi

Tay người buồn bỏ lại phía bên kia
Một tấm vé lên tàu còn trong túi
Tàu qua nhanh chỉ một người đứng lại
Buồn một mình với hai nắm tay không

Bọn trẻ lên ba thêm tuổi thấy mừng
Ta thêm tuổi lại thấy buồn man mác
Qua tuổi nầy sao thấy đời đổi khác
Như lá vừa xanh bỗng chốc phai màu

Đợi ngày nầy như đã đợi từ lâu
Trong khối mộng thênh thang không bờ bến
Chậm thế nào rồi ngày nầy cũng đến
Thuyền không buồm, giông tố cũng ra khơi

Người đưa tay chào sinh nhật sáu mươi
Lòng dỗ lòng thôi đừng quay nhìn lại
Trái vừa chín đã trong tầm tay hái
Giấc kê vàng chưa hết một chiêm bao

Sinh nhật năm nầy lòng bỗng xôn xao …


TRẦN GIA TĨNH TÂM.


Cho nhỏ ngày thi
Tác giả: Nguyễn Tất Nhiên

Ngày thi sắp gần kề rồi đó nhỏ
Nhỏ lo năm mà ta ngại tới mười
Sợ bài thi làm nhỏ biếng môi cười
Ta thật sự nghe lòng đau khôn xiết

Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi rớt
Nhỏ sẽ buồn như những lá thu bay
Lệ thắm nồng ướt đẫm chiếc khăn tay
Như có dạo nhỏ buồn ta phải đỗ

Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi đỗ
Nhỏ có mừng chưa chắc đã hơn ta
Nụ nhỏ cười sẽ rực rở như hoa
Nỗi sung sướng ửng hồng đôi má đỏ

Ngày thi đã gần kề rồi đó nhỏ
Ta không thi nhưng hồi hộp lạ thường
Đêm ta nằm cầu mong Chúa xót thương
Cho nhỏ đỗ dẫu ta… người ngoại đạo


Mưa Trong Nắng
by Nguyễn Tất Nhiên

trên đường đến nhà em
trời tháng ba mưa nhỏ
mưa lóng lánh nắng vàng
nắng mưa đùa ướt phố
người yêu gặp người yêu
nắng mưa đẹp cả chiều ...
trên đường đến nhà em
trời tháng xuân óng ả
nắng không nhịn mưa lên
mưa không nhường nắng tỏ
người yêu gặp người yêu
xôn xao mưa nắng gió ...
trên đường đến nhà em
chuông giáo đường quyện lấy
xóm đạo nắng mưa chuông
chuông nắng mưa từ ái
người yêu gặp người yêu
lâng lâng cả khung chiều ...
nhưng sao em vắng nhà
đã qua giờ tan lễ ...
người yêu đợi người yêu
mưa gì dai dẳng thế ?
sao em đâu mất tiêu
mưa khua thềm nho nhỏ ...
người yêu đợi người yêu
tiêu điều nghe tiếng vỡ!
Quốc Lộ 1 buồn hiu
trên đường về đi bộ
người yêu giận người yêu
mưa trên đầu trên cổ!

Saturday, July 25, 2009




Với Chị Hiền bên ngoài Nhà Thờ Kiếng
(5/7/09)

Chuyện Chiếc Xe Đạp
Tác Giả: Bùi Chí Vinh


Anh chở em đi bằng xe đạp
Thấy phổi hôm nay sạch lạ thường
Dọc đường khói một trăm chiếc "cúp"
Không làm hơi thở bị dơ hơn
Anh chở tình anh trên xe đạp
Mặc ai kia ngó, mặc ai dòm
Dễ gì mang một cô công chúa
Đặt vào xe, rồi khẽ cúi hôn

Anh chở em đi bằng xe đạp
Mồ hôi ra đẫm hết vai gầy
Thương ghê ngọn gió sau lưng đã
Thổi mát đời anh trong cánh tay

Cám ơn em dám ngồi xe đạp
Để cho anh quên mất mình nghèo
Cám ơn em đã không đánh phấn
Nhìn anh bằng con mắt trong veo.

Kiếp Sau
Tác Giả: Trần Mộng Tú



Đêm qua em nằm mơ
Mẹ đem em gã chồng
Cho một chàng thi sỹ
Số chàng rất long đong
Hai vợ chồng làm thơ
Trong một gian lều cỏ
Mái dột mái cứ dột
Làm thơ vẫn làm thơ

Thơ chàng dán trên vách
Thơ em che trời mưa
Một đàn con tám đứa
Lớn lên chi mê thơ

Ngoài vườn đầy hoa nở
Trong lòng ngập mộng mơ
Cửa lều thường không khép
Nên Xuân đến bốn mùa

Mặc đời người mua bán
Mặc cuộc đời hơn thua
Cả nhà làm thi sỹ
Nên nghèo xác nghèo xơ

Em cầu cùng thượng đế
Kiếp sau có lấy chồng
Xin lấy chàng thi sỹ
Dầu biết chàng tay không !

Thơ viết cho mình và những người con gái khác


Tác giả: Xuân Quỳnh

Các cô gái cùng thời với tôi
Tôi giống các cô và lại khác các cô
Trán tôi dô ra bướng bỉnh hơn, bàn tay thô lại còn vụng nữa .
Vụng đến nỗi không chỉ mó tới đâu là đổ vỡ.
Mà khi nói chuyện với ai, tôi thấy tay thừa không biết giấu vào đâu.
Như các cô tôi có một tình yêu rất sâu
Rất dữ dội nhưng không bao giờ yêu được hết
Ở các cô, các cô âm thầm chịu đựng
Cho đến ngày tình yêu ấy tắt đi.
Còn ở tôi, tôi mang nó nặng nề
Muốn nguôi quên, nó lại ngày càng lớn
Luôn xao động, tôi không sao ngủ được.
Không làm sao có thể ngồi nguyên
Tôi sợ màu trời sau khung cửa bình yên
Con đường vắng, người đi và rừng cây lặng gió.
Tôi yêu những dòng sông mùa nước lũ
Sau phá phách ngàn đời vẫn là lượng phù sa
Cơn mưa rào, yêu biết mấy cơn mưa
Qua sấm sét, cỏ cây từng trải
Tôi không thích nhìn ngôi nhà lộng lẫy,
Bằng những công trình còn sắt thép ngổn ngang
Những công trình giống như tuổi thanh niên
Chưa hoàn chỉnh nhưng đó là hi vọng.
Nếu được đổi nghề tôi sẽ xin đi xây dựng
Không phải ở trong nhà rộng mát này đâu
Với nghề kia tôi luôn được bắt đầu
Mùi vôi vữa bao giờ cũng mới…
Những cái chính chúng ta ta thường chả nói
Mà bọn con gái mình hay nói xấu lẫn nhau
Bọn con trai nghe lỏm đôi câu:
“Cô này lác, cô kia thì cằm lẹm…”
Họ khinh chúng ta và lời cửa miệng:
“Chuyện đàn bà”.
Họ có biết đâu
Biết bao điều mãi tận thẳm sâu
Ta chịu đựng hy sinh vì họ.

II
Dẫu sao con trai cũng là đáng quý
Mỗi người sinh ra đã hướng sẵn một chân trời
Việc hôm nay họ không để ngày mai
Họ lượng sức, lượng đường “đi phải đến”.
Đầu óc họ đã quen tính toán.
Mỗi khoản trong đời đều xếp thành ngăn:
Ngăn làm thơ, ngăn đánh giặc, gia đình
Tình yêu nữa cũng trong ngăn của họ
Ôi con trai thật kì lạ
Tôi yêu tất cả mọi người mà chẳng yêu được riêng ai
Không sĩ diện đâu, nếu tôi yêu được một người
Tôi sẽ yêu anh ta hơn anh ta yêu tôi nhiều lắm
Tôi yêu anh dẫu ngàn lần cay đắng…
Con gái chúng mình mang tiếng nhỏ nhen chật hẹp,
Nhưng hơn bọn con trai cái đức biết hi sinh
Ta yêu người con trai không phải vì mình
Mà họ yêu ta vì họ yêu chính họ
Được yêu hai lần, họ cao lên một bậc
Ta không được yêu cảm thấy thấp dần đi
Vì chính ta cũng chẳng yêu ta.
Chúng ta cam lòng với việc tần tảo nuôi con việc đồng ruộng hậu phương là việc phụ.
Con trai cho rằng ra mặt trận, làm thơ… là việc chính của đời kia.
Nhưng họ đâu biết rằng nếu không có chúng ta thì họ cũng chẳng đánh giặc làm thơ.
Không có chúng ta, chỉ họ sống với nhau thôi họ sẽ trở thành ngu ngốc.

III
Và cả anh, anh yêu của riêng em
Khi anh nói yêu em, trái tim em đập chừng mạnh quá.
Mạnh đến nỗi em tưởng là nghe rõ
Tiếng tim anh đang đập vì em
Em yêu anh, yêu anh như điên
Em viết những bài thơ tình yêu tưởng anh là ý tứ
Trán em bớt dô ra, bàn tay không vụng nữa
Tay này đây, em may áo cho anh
Bàn sẽ cắm hoa, tường sẽ treo tranh
Em sẽ làm theo những điều anh mơ ước
Và khi nào anh buồn, em sẽ hát
Bài hát tình yêu ca ngợi con trai
Khi chỉ anh nghe, hát cho cả mọi người
Để họ biết thế nào là hạnh phúc
Em yêu sự thông minh hóm hỉnh
Đến thói thường hay cáu gắt của anh
Nếu đời anh đã xếp thành ngăn
Em sẽ đảo tung lề thói cũ.
Điều đơn giản anh hiểu ra tất cả
Rằng tình yêu không thể tách rời
Khi ấy em là cơ thể anh rồi
Nếu cắt đi anh sẽ ngàn lần đau đớn
Nhưng mà anh thì vẫn là anh
Anh không vượt qua bọn con trai ấy nữa
Anh tính nỗi đau, niềm vui bằng tháng, bằng tuần lễ
Nhưng với em, em hiến cả cuộc đời
Anh tiếc thời gian chúng ta đã qua rồi
Em, em biết không gì mất được
Bài thơ nói về trái tim anh lại viết bằng bộ óc.
Đọc bài thơ yêu em thấy sự chia xa
Và bỗng nhiên em lại bơ vơ
Tay vẫn vụng, trán dô ra như trước
Biết bao giờ em trở nên tốt được
Vì khi già tay còn vụng về hơn!

21-10-1970


NGỌC HUỆ bên ngoài Nhà Thờ Kiếng
(Nam Cali-05/7/09)